🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kim vương gia tỉ mỉ xem kỹ thư tín của Hoàng Linh Vũ, mặt sau còn có vàichữ nhỏ nhí, ý là Hoàng Linh Vũ y hiện tại đang mưu sinh trong lãnh địacủa Mộ Dung Nam Cẩn, nếu Diêm Phi Hoàng có chuyện, tự nhiên biết đượcphải đi tìm ai.
“Y nói ngươi biết phải đi tìm ai, ngươi biết thật sao?”
Diêm Phi Hoàng thầm nghĩ, còn có thể tìm ai, không phải chính là đi tìm LụcNẫm Giác đó sao? Ban đầu nghĩ đi nghĩ lại, cũng cho rằng chỉ là TiểuHoàng y an bài người trong quân Nam Vương, ai biết thế nhưng chính làbản thân y xuất mã.
Nhưng hắn cũng không nói, chỉ là phiền nãosuy nghĩ rốt cuộc có cần thật sự dùng súng đạn đối đầu nhau không. Cuốicùng, hắn hung tợn nghiến răng, quyết đoán nói: “Chúng ta sẽ lưu NamVương quân lại cho Bạch Vũ Kỳ.”
“Nam Vương quân? Năm ngoái hắn và Mộ Dung Nhuệ Việt chiến ở Giang Bắc, Mộ Dung Nhuệ Việt xuất mười lămvạn binh, hắn chỉ tập hợp sáu vạn, cho dù có cộng thêm hai vạn quân hậuphương…”
“Ngươi sai rồi, hai tiểu tử Mộ Dung Nam Cẩn và Bạc Nhainày là do ta dẫn dắt, hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa tinh binh và tạpmao. Mộ Dung Nhuệ Việt cho dù có xuất mười lăm vạn binh, cũng chẳng qualà một đám ô hợp. Mộ Dung Nam Cẩn và Mộ Dung Bạc Nhai lại chọn lựa tỉmỉ, huống hồ dân ở Tương Cán bản tính hung hãn, huấn luyện lại thì nhấtđịnh có thể đối địch với một đội quân.”
“Đừng quên Bạch Vũ Kỳcũng có chín vạn tinh binh, lại thêm bộ binh khinh trọng mới được tuyểnchọn, đã vượt qua mười hai vạn người.”
“Hoàng Linh Vũ quỷ kế đađoan, nếu dụng binh, thì một binh có thể sử như ba binh. Bạch Lang Vương dù có thông minh, cũng chẳng qua là trí tuệ bẩm sinh, mà sự lợi hại của Hoàng Linh Vũ nằm ở chỗ y quen thuộc rất nhiều trận chiến vi diệu củathiên hạ.”
“Đó không phải chỉ là đàm binh trên giấy sao?”
Diêm Phi Hoàng ngưng trọng lắc đầu: “Nếu nói vài năm trước, khi y còn chưatham gia vào thời cục, thì có lẽ còn chưa đủ kinh nghiệm. Nhưng hiệntại, hừ, nếu còn không có chút tiến bộ nào, dù ta có bị đánh chết cũngkhông tin nổi. Chúng ta không phải đang muốn để Bạch Vũ Kỳ tự tiêu haohết nhuệ khí của mình sao, chỉ riêng Nam Vương quân chỉ sợ đã có thể đạt được mục đích này rồi. Tóm lại, có thể bảo lưu bao nhiêu nước nhỏ thìcứ bảo lưu, dù sao để Nam Vương quân trở thành tán dù bảo hộ của họ.”
“Vậy chúng ta sẽ khiêu chiến Mộ Dung Nhuệ Việt?”
“Yến quốc chỉ cần một thế lực.” Trong mắt Diêm Phi Hoàng lóe lên tia sángđộc ác. “Mộ Dung Nhuệ Việt ác độc vô tình, sớm nên diệt hắn cũng là việc tốt trong thiên hạ.”
Nói xong, Diêm Phi Hoàng đi ra ngoài, trong phòng quá ngột ngạt, thật sự cần ra ngoài thông khí.
Kim vương gia lập tức đứng lên, đi theo sau lưng hắn nói: “Nhưng ngươi đừng quên, chỉ có dành được quyền khống chế hoàng đế, chúng ta mới có thểchân chính bắt đầu làm chuyện muốn làm.”
“Cái này còn cần ngươinhắc nhở sao? Bọn họ nếu có thể chống đỡ đến cuối cùng, có lẽ chúng tacòn có thể nghị hòa. Bọn họ nếu trở thành thuộc quốc của chúng ta, quavài năm nữa lại chính thức sát nhập vào quốc thổ nước ta, như vậy vừadanh chính ngôn thuận mà còn tiện nghi rất nhiều.” Diêm Phi Hoàng tràophúng cười cười, đi ra. Mục đích của bọn họ làm gì cần người khác phảinhắc nhở? Hắn không phải đã quyết định ném bỏ kẻ địch chính trị lớn nhất lại cho người từng thân mật nhất xử lý hay sao?
Kim Bội Nhĩ ĐanNinh và Diêm Phi Hoàng mấy năm trước đã quyết tâm muốn thống nhất cácnước trong thiên hạ làm một, duy chỉ có một thể đồng tâm, mới sẽ khôngphát sinh chiến tranh, thiên hạ này mới có thể có được hòa bình an định. Sau đó mới có thể tiến hành các loại cải cách trong thiên hạ, dần dầnxóa bỏ sự khống chế tuyệt đối của hoàng quyền quan uy đối với dân chúng.
Nhưng có câu thỏ manh chết, chó bị hầm, đây là chân lý trăm ngàn năm khôngđổi. Kim Bội Nhĩ Đan Ninh và Diêm Phi Hoàng cũng biết, nếu như dễ dàngnhanh chóng hợp nhất được thiên hạ, thì cũng sẽ trở thành đối tượng đểtiểu hoàng đế và đám văn thần tập trung lực lượng tước quyền hạn chế.Không có quyền lực, muốn tính đến những cải cách sau đó, chẳng quả chỉlà mộng hão huyền. (*Thỏ manh chết, chó bị hầm: Sau khi bắt được thỏ,thì chó săn cũng bị giết. Ý là: Những người vất vả trợ giúp kẻ cầmquyền, sau khi sự thành sẽ bị vứt bỏ hoặc giết chết.)
Cho nên,phải dần tích lũy chiến công, vừa đánh bại địch quốc, không ngừng đoạtthắng lợi, vừa nuôi dưỡng địch quốc, như chơi trò mèo vờn chuột từ từkéo dài thời gian. Cho đến khi Kim Bội Nhĩ Đan Ninh có thể đạt đượcquyền uy tuyệt đối tại Nam Hàn, rồi mới một hơi thôn tính thiên hạ, đâychính là mục tiêu chiến lực hiện tại của Diêm Phi Hoàng.
Cũngchính vì vậy, dưới pháo kích và thế công cường đại tại Nam Hàn, Đại Yếnmặc dù phân làm nhiều thế lực, nhưng vẫn chưa bị hoàn toàn tiêu trừ.Những tiểu quốc khác ở phương bắc tuy cũng bị vó ngựa dẫm qua, nhưngdưới tình trạng cố ý khiến lương thảo không đủ cung cấp, đội quân NamHàn cũng chưa từng thường trú tại quốc gia nào, chỉ cướp sạch tài bảo và lực lao động trẻ tuổi.
Vì thế hoàng thất của những tiểu quốc này như cỏ dại gió thổi lại lên, rất nhanh rậm rạp, đối với bách tính bổnquốc lại triển khai tầng tầng bóc lột, không ai không hận những hoàng tử hoàng tôn mà khi quốc gia gặp nạn còn ăn trắng mặc trơn, vừa thấy địchquốc thì khiếp đảm sợ sệt.
Địch nhân trong Nam Hàn chỉ còn lạiBạch Lang Vương Diệp Khâm – Hách Nhĩ Thọ, cứ để Hoàng Linh Vũ đi đối phó với hắn. Cho dù không thể diệt sạch, ít nhất cũng lưỡng bại câu thương, đến cuối cùng cũng tính là bước lót đường tốt nhất cho Nam Hàn thôntính thiên hạ. Nếu có thể bức bách tiểu hoàng đế thoái vị, để Kim vươnggia đăng cơ, cũng sẽ đòi lại công đạo cho thần dân chịu khổ chịu nạntrong thiên hạ. Việc tới hôm nay, chính là vạn sự chuẩn bị, chỉ thiếuđông phong.
_________
Khi Hoàng Linh Vũ nhận được tin KimBội Nhĩ Đan Ninh và Diêm Phi Hoàng thỉnh cầu hoàng đế Nam Hàn cho lĩnhchiến với Mộ Dung Nhuệ Việt, đã là chuyện của một tháng sau. Xuân tới ẩm ướt, cũng làm công trình thành quách tường đất ngoài tường thành Sài Đô bị chậm lại, nhưng cũng đã tới giai đoạn cuối cùng, sau đó, cho dù bùnđất chưa thể khô hết, nhưng cũng đủ để ngăn cản tiến công của đạn pháo,thậm chí hiệu quả làm giảm tốc còn tốt hơn.
Đối diện với chiếnloạn hầu như đã gần ngay trước mắt, Mộ Dung Nam Cẩn quyết định để vàitướng lĩnh quan sử tâm phúc nhất đi bái kiến kỳ nhân ‘Hoàng Linh Vũ’chân chính.
Mà khi đối diện với Hoàng Linh Vũ xuất hiện với thânphận Lục Nẫm Giác, đại tướng quân Trác Kiếm được xưng dũng mãnh cũngphải giật mình, suy nghĩ đầu tiên của hắn là__ Lục quân sư thì ra chínhlà ‘ôn thần’ chuyên đối phó với người Nam Hàn, như vậy thật sự là đạiphúc cho quân ta!
“Mục tiêu cuối cùng của quân ta sau này, khôngnằm ở khuếch trương biên thổ, mà là ở kiên thủ trận địa.” Hoàng Linh Vũxuất ngôn kinh người.
Trác Kiếm, Hoắc Thốc Nhiên, Dương Vĩ đều giật mình kinh sợ.
“Không cầu khuếch trương biên thổ? Lịch sử ngàn vạn năm nay, chỉ sợ đây là lần đầu tiên có người thiện lương như thế a!”
Trác Kiếm nhíu mày nói: “Quân ta không tấn công người khác, người khác lẽ nào còn hảo tâm không đánh chúng ta sao?”
“Cả ngày đánh đánh đánh có phiền không hả?”
Trác Kiếm lập tức thay đổi ấn tượng đầu tiên tốt đẹp đối với Hoàng Linh Vũ,nhưng vẫn nghiêm sắc nói: “Ta là quân nhân, chức trách của quân nhân trừ đánh trận ra còn có thể làm gì.”
Đáng tiếc Hoàng Linh Vũ căn bản không lĩnh tình, liếc nhìn sang Mộ Dung Bạc Nhai: “Đây chính là ngườicủa ngươi a, đầu óc sao chết đứng thế.” Ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũngphải bắt đầu lo lắng cho an nguy của Hoàng Linh Vũ.
Tôn nghiêmcủa quân nhân bị sỉ nhục trước đám đông, Trác Kiếm thật sự phẫn nộ,nhưng ngại thượng ti có mặt ở đây và thói quen dưỡng thành nhiều năm nên không thể phát tác.
Hoàng Linh Vũ nhìn hắn tức đến tai cũng cogiật, thầm biết châm lửa đã đủ, mới chuyển sang Dương Vĩ nói: “Bảo giavệ quốc trước nay đều được phân làm ba cấp thượng trung hạ. Hạ đẳngchuyên dựa vào võ dũng huyết chiến, trung đẳng dựa vào âm mưu tính toán, Trác đại nhân biết cách làm của thượng đẳng là gì không?”
Cuộc nói chuyện tiếp theo rất dài, từ khi trời sáng tới tận thời khắc lên đèn, ngay cả hai bữa cơm cũng ăn trong phòng.
Thế giới bên này không giỏi biên sử, cho dù có biên soạn sử sách, cũngthường bị thất lạc trong chiến hỏa, thậm chí có một vài bạo quân có ganlàm nhưng không có gan gánh chuyện sợ ác danh lưu truyền, dứt khoát bópméo phần lớn sử sách. Vì thế cho dù là người có chút văn hóa cũng khôngthích đọc sử sách.
Nhưng Hoàng Linh Vũ lại quen thuộc sử sáchđiển tích của thế giới trước kia, tuy không tới mức học thuộc lòng, hoặc chuyện nào cũng nhớ, nhưng diễn biến đạo lý trị quốc từ cổ chí kim thìlại hiểu. Y liệt kê từng chuyện ra, khiến mấy tâm phúc của Mộ Dung NhuệViệt nghe tới không dám tin. Đặc biệt là nghe thấy có quốc gia có vũ khí cường đại nhưng lại chưa từng sử dụng, nhưng cũng có thể giữ vững ổnđịnh tương đối, ngay cả Dương Vĩ cũng tán thưởng không thôi: “Tỉ như Nam Hàn hiện tại, thiết pháo phi đạn của họ lợi hại như thế, cho dù bọn họkhông ra ngoài tiến công nước khác, chỉ sợ cũng không ai dám tự chuốckhổ đi tìm họ gây phiền toái.”
“Đâu chỉ vậy, nếu bọn họ uy hiếpđộng binh, chỉ sợ rất nhiều chuyện căn bản không cần đàm phán, nhữngtiểu quốc kia trực tiếp đáp ứng là xong.” Trác Kiếm nói.
“Nhưng nếu có vũ khí cường đại như thế, nếu không sử dụng, tựa hồ không hợp lý a.”
“Giả thiết thế này, nếu quân ta cũng có thể chế tạo ra thiết pháo phi đạn,như vậy hậu quả khi đánh trận cùng Nam Hàn là gì? Những nơi quân đội điqua, tuyệt đối tan hoang tiêu điều. Giả thiết tiếp nữa, nếu tiếp sau đó, chúng ta lại chế tạo ra đạn pháo có thể diệt quốc gia, song phương đồng thời sử dụng thì hậu quả sẽ thế nào?”
Tuy không thể tưởng tượngđược đạn dược có thể hủy diệt quốc gia, nhưng một khi tưởng tượng đếnkết quả hai quân giao chiến, còn không rét mà run sao.
“Phàm làmchuyện gì cũng phải biết hạn chế. Nếu cổ nhân không biết, vậy hãy bắtđầu làm từ thời đại của chúng ta, cũng là điều may mắn cho hậu thế.”
Đang nói tới đây, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, có người một đường từ xa lao tới mà không chút trở ngại.
Mọi người đều yên lặng không nói nữa, có thể không chút trở ngại xông thẳng vào Nam Vương phủ, cũng chỉ có quân báo cấp thiết.
Quả nhiên, ngoài cửa phòng, một gia đinh dẫn tướng đinh phong trần bụi bặmcong người bái kiến, quân đinh tham kiến Mộ Dung Nam Cẩn, hai tay trìnhlên ống gỗ chứa mật phong. Mộ Dung Nam Cẩn nhận lấy từ tay gia đinh, đảo mắt vài cái, rồi bảo ngoại nhân lui ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.