Mộ Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ nhìn nhau cười, tối qua bó gối nóichuyện, hắn đã biết thâm ý của Hoàng Linh Vũ. Vì thế nói: “Nhị ca, ngươi có phát giác không, bách tính Đại Yến ngu muội mù quáng, phàm là nhữnggì quan phủ nói, đều cho là sự thật? Hoàng Linh Vũ y chẳng qua là mượnngọn đông phong dịch bệnh, để gieo một thói xấu nhằm phá ra kẽ hở màthôi.”
“Đích thật, bách tính ngu muội không tài, thực là một bệnh lớn. Nếu không phải vậy, cũng sẽ không có nhiều tham quan ô lại nhưhiện tại… nhưng chuyện này thì có liên hệ gì với chuyện ngươi làm xấudanh dự?”
Hoàng Linh Vũ nói: “Gần đây đang có mười mấy người ĐạiYến, đã gần hoặc đạt tới địa giới Nam Hàn, hoặc là trị liệu cho người đã nhiễm dịch, hoặc là truyền ra phương pháp trị dịch bệnh. Bọn họ đều làngười do ta an bài.”
Mộ Dung Nam Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, thử nghĩ, nếu đợi khi ôn dịch kết thúc, tin đồn ‘Hoàng Linh Vũ là đầu sỏ tội đồgây ôn dịch’ vẫn xôn xao, các du y đã cứu chữa cho bách tính mắc dịchlại đột nhiên lên tiếng, nói y thuật của mình đều là do người được gọilà ‘Hoàng Linh Vũ đầu sỏ tội đồ’ truyền dạy, những lời vu cáo hoàn toànkhông thật kia, toàn bộ là do quan phủ tung ra.
Khi đó, tin tưởng những quan phủ bóc lột đàn áp mồ hôi máu thịt bách tính, động một tí là nghiêm hình trấn áp bách tính. Hay tin những du y đã xả thân nguy hiểmđể cứu người khỏi hoạn nạn, kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403405/quyen-2-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.