Vì nhân thủ triệu tập từ các nơi trước khi đi đều đã phân bố trở về cươngvị của mình, Trình Bình mới đề nghị đến Hoàng Lương trấn tìm người giúpvào núi. Một ngày sau, dưới sự giúp đỡ của Lương Tiểu Tiểu và vài họcsinh đồng kỳ khác, Hoàng Linh Vũ đi vào khu mỏ nằm ngoài Hoàng Lươngtrấn chừng hơn hai trăm dặm. Nơi này ít người khai thác, không bị chiếntranh xâm lăng. Sản lượng khoáng sản không nhiều, cho nên không bị aichú ý.
Lương Tiểu Tiểu kỳ thật rất hâm mộ những người bên ngoàinày, chẳng qua được chiêu mộ vào Lục Mang Lâu sớm hơn hắn một năm, hiệntại đã có thể không cần lo ngoại chạy ra ngoài nhận nhiệm vụ. Những tiền bối này tự xưng là lão điểu, còn gọi đám người chưa hoàn thành khóanghiệp như bọn họ là điểu con.
Bên cạnh khu mỏ, có vài tòa lâubằng trúc thẳng đứng, cao nhất không quá ba tầng, toàn bộ dùng mộng nốidính, đi lên đi xuống đều sẽ phát ra tiếng cọt kẹt, mỗi tòa đều trúchừng mười người.
Lương Tiểu Tiểu cũng trú trong đó, hắn kéo lêthân thể mệt mỏi đi lên, thì nghe thấy tiếng cười nhạt truyền ra từphòng khác. Đây là thế giới tuyệt đối bất đồng ngoại thế, mỗi lần từ bên ngoài trở về khu mỏ, thì sẽ không kìm được nhớ tới câu chuyện Hoàng đại từng kể__ thế ngoại đào viên. Tuy nơi này không có mùa xuân hoa rụngsặc sỡ, nhưng cũng có sự an định cách tuyệt ngoại thế, tuyệt đối có thểmang ý nghĩa thế ngoại đào viên.
Gian đinh mậu trên lầu hai,trong không gian không lớn chen chúc tám chiếu giường trúc, chẳng quatrên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403389/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.