Tiết trời se lạnh, Mộ Dung Bạc Nhai đứng trên Giang Bắc nhìn sang đội quânNam Hàn ở cách sông. Nhiệm vụ lần này của hắn là lợi dụng ưu thế của Côn Tổ để làm công tác tư tưởng, khuếch đại mâu thuẫn giữa quân và Mộ DungNhuệ Việt, thuận thiện tạo thêm chút ủng hộ cho Nam Cẩn. Không ngờ trong lúc này lại nghe được tin tức hoàng đế trọng bệnh.
Mạc Am đangthấp giọng bẩm báo tin tức truyền đến trong kinh, Lộ Thị Tửu thì cònđang dọ thám động hướng của Mộ Dung Nhuệ Việt, không ở bên cạnh. Mạc Amtrầm ổn thì đảm trách nội vụ, Lộ Thị Tửu gan lớn thì ra ngoài làm nhiệmvụ.
Mộ Dung Bạc Nhai chăm chú nhìn trường giang thăm thẳm, vìhiện tại đang đổ mưa, nước sông cuồn cuộn cuốn lên những bụi đất đụcngầu, chẳng qua cho dù không có những thứ bẩn đục này, bọt nước nổi lênvà dòng ám lưu cuồn cuộn cũng đủ để khiến người ta không nhìn rõ được đá dưới đáy sông. Trong đầu Mộ Dung Bạc Nhai suy nghĩ chuyện tình báo,nhưng lại có một góc nhỏ tiếp xúc với cảnh vật, thầm thấy ngẩn ngơ.
Giống như dòng nước sông cuồn cuộn không thể ngăn cản, Hoàng Linh Vũ độtnhiên rời đi cũng khiến hắn cảm thấy vô lực và bất đắc dĩ. Không phảikhông muốn ngăn cản, mà là cho dù có thể, dựa vào hắn hiện tại cũngkhông có lập trường gì mà ngăn cản.
Hắn tính là người gì của y chứ? Có cớ gì, lý do gì, thậm chí có quan hệ gì mà ngăn cản?
Nếu nói là bằng hữu, giao tình giữa hai người cũng chỉ là dùng ngôn ngữ ácđộc công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403381/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.