Lúc này, người trung niên tàn tật chân run run rẩy rẩy phủ phục trên đất, căn bản không dám trả lời.
“Chân của ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Sí Diệm lại hỏi.
“Hồi, hồi, hồi đại nhân, tiện dân mười năm trước tòng quân, trong trận đại chiến cùng Hàn quốc đã bị đứt hai chân.”
“Ngẩng đầu lên.”
“Tiện dân…”
“Bảo ngươi ngẩng thì ngẩng đi!”
Người đó quả thật là run lập cập: “Nhưng người trong kinh nói, nếu ở chỗ gần thấy được diện mạo hoàng tộc, sẽ bị mù…”
Mộ Dung Sí Diệm ngây ra một chút, nhịn không được tức giận mắng: “Là tênnào hồ thuyết bát đạo, nếu nhìn một cái liền mù, thì trong cung khôngphải toàn người mù sao?”
“Không, ý ta không phải thế!” Người đó tựa hồ sắp khóc tới nơi, trong lúc cấp bách ngay cả tự xưng cũng dùng ‘ta’.
Mộ Dung Sí Diệm thở dài.
Lễ phục chạm đất dài rộng, sau tiếng y phục sột soạt, hắn đứng lên.
Hắn lạnh lùng nhìn người trung niên trong bụi trần, đã xác định tuyệt đốikhông phải là người mà hắn nghĩ tới. Vì trong ký ức, Hoàng Linh Vũ chưatừng tự xưng mình là tiện dân. Cho dù bị bức bách lợi hại như vậy, thậmchí không thể không nỗ lực cầu tha đế tránh được hình phạt nặng hơn, ycũng chưa từng xem bản thân là tiện dân trư cẩu.
Điểm này ngay cả Trình Bình cũng không chú ý thấy, nhưng Mộ Dung Sí Diệm thì có.
Dưới gương mặt thê thảm cầu tha, che giấu rất nhiều cốt khí và kiên trì người khác không thấy được.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn không muốn động thủ với y, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403371/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.