Sau khi Hoàng Linh Vũ đi ra, Mộ Dung Bạc Nhai liền không có nhìn về bên đólần nào, chính là sợ nhìn thấy thảm trạng của y mà phân tâm. Nhưng ngheMạc Xán nói như thế, cuối cùng vẫn bị dao động.
Đó là bỗng nhiên, không có lý do, hơi thở nghẹn lại.
Nhưng phản ứng của hắn so với ngưng thở còn nhanh hơn, đó là nội tức tácloạn, cưỡng hành đề công nhấn chân lùi về, trong chớp mắt lùi ra batrượng, cách khỏi phạm vi tấn công của Mạc Xán.
Hắn áp chế tâmtình nhanh chóng bình định nội tức, sau khi bình tĩnh cảm xúc thì khônghề nhìn tới gian nhà săn đó một lần. Trầm ổn nhấc tay, lại là một chiêubất động như núi nghênh hướng Mạc Xán.
Mạc Xán lại không tiếncông, cười điên cuồng nói: “Thì ra ngươi cũng có ngày động tâm độngtình! Thì ra học sinh do kẻ phụ tâm vận bạc đó dạy ra cũng sẽ có ngàyđộng tâm động tình!”
Trong tiếng gió mưa vù vù, thanh âm của MạcXán rất điên cuồng, nhưng nàng ta lại nghe thấy một thanh âm so với mưagió càng lạnh lẽo hơn nói gì đó, nàng ta vừa duy trì tiếng cười lớn, vừa nghi hoặc nhìn về khởi nguồn của thanh âm đó.
Hoàng Linh Vũ thởdài buông cây gậy ra, lắc đầu chống vào vách tường, chỉ dựa vào hai chân mình đứng thẳng, giả như bất đắc dĩ nói: “Con mắt nào của ngươi thấyđược chân ta tàn phế? Nếu ta tàn rồi, thì làm sao đi được đến đây? Ngươi cho rằng Trình Bình bị Đoàn Hầu Nhi đánh đến nửa sống nửa chết có thểvác ta đến được đây? Nếu ta tàn rồi, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403357/quyen-2-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.