Thời tiết từng ngày từng ngày trở nên hàn lạnh, nếu gần đây có con sông, đại khái đã đông đến ba tầng.
Hôm nay bên ngoài sắc trời âm u, trong căn phòng cách một ô cửa sổ giấy càng thêm tối tăm.
Thanh âm rì rào bên ngoài vang lên không dứt, tựa hồ đang đổ tuyết. HoàngLinh Vũ bọc thảm ngồi bên cửa sổ xem sách, tu dưỡng suốt thời gian này,khiến thân thể y dễ chịu hơn nhiều. Nhưng gần đây chỗ vết thương khépmiệng vẫn tê ngứa không ngừng, chỉ có thể dựa vào đọc sách để phân tâm.
Sau hôm đó, thì không còn nhìn thấy Mộ Dung Bạc Nhai nữa. Bất luận là lãođại hay lão tứ nhà hắn cũng đều ngậm miệng không nhắc tới, ngược lạiHoàng Linh Vũ cảm thấy yên tâm rất nhiều. Miệng lưỡi của các nhân vậtchính trị, y đã xem qua rất nhiều trên sử sách. Khi bọn họ nói ‘rất tốtrất không tồi’, kỳ thật là chỉ ý cũng coi như được. Nếu bọn họ nói ‘cònđược còn khả dĩ’, chính là nói chuyện đã lệch hẳn ý định. Còn nếu cái gì cũng tránh không nhắc tới, nói ‘không có gì để báo’, thì có nghĩa là vô cùng không tốt.
Mộ Dung Nhuệ Việt hiện tại, khi đề cập đến BạcNhai luôn tránh đi không bàn nữa, trên mặt tuy vẫn luôn thản nhiên,nhưng có thể thấy rõ chuyện tiến triển không theo sở nguyện của hắn. Ítnhất, tính mạng của Mộ Dung Bạc Nhai đã không còn đáng ngại, biết đượcđiểm này, Hoàng Linh Vũ yên tâm được một nửa.
Y căn bản chưa từng nghĩ tới Mộ Dung Bạc Nhai sẽ đi tìm y. Hai người không thân khôngthích, khi gặp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403345/quyen-1-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.