Địa lao nằm ở một tiệm quan tài áo liệm vô cùng nổi bật tọa lạc ở cửa tâygóc thành, so với tiệm quan tài bình thường thì tu kiến rộng rãi rấtnhiều, quan tài đủ hình đủ dạng đều bài trí trong viện tử. Mấy thành trì ở gần đó đều biết câu ngạn ngữ “sống tại Lạc Bình, chết tại Đông Bình”, cho nên cũng đều nguyện ý đến tiệm quan tài ở Đông Bình thành để địnhchế, những hàng hóa này rất dễ được tiêu thụ. Cũng vì làm ăn liên quanđến người chết, nên xung quanh không có ai nguyện ý tiếp cận nơi này,ngược lại cung cấp hoàn cảnh có lợi cho chuyện khảo vấn phạm nhân.
Đây vốn là ác mộng của phạm nhân, nhưng cho tới hiện tại, lại trở thành sỉnhục của Trình Bình. Sau khi lại trôi qua một đêm thân tâm mỏi mệt, hắntừ dưới địa lao đi lên, mở cửa sau ra khỏi tiệm quan tài. Đi về một conhẻm không mấy nổi bật ở Thành Đông, vào thời khắc sáng sớm lại náo nhiệt dị thường, hắn tùy tiện tìm sạp bánh quẩy ngồi xuống, lão bản nươngnhiệt tình chào hỏi hắn: “Trình huynh đệ, mấy tháng rồi không gặp ngươi, lại ra ngoài mua hàng sao?”
Trình Bình phiền não mấy ngày nay,gân não cũng hồ đồ theo, nghĩ một chút mới nhớ ra bản thân đang sắm vaimột thanh niên tích cực phấn đấu, vì thế đáp lại vấn đề của lão bảnnương. Hắn thường vì việc công mà đến Đông Bình hành sự, cho nên đối với người ngoài luôn nói mình là sư phụ mua hàng do tiệm quan tài mời đến.Tiệm quan tài Thành Tây có lúc cũng tiếp nhận đơn đặt hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403341/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.