Hoàng Linh Vũ giật thót cả người, dừng chân quay lại đi về, lần này đến phiên y cúi đầu nhìn Mộ Dung Sí Diệm. Hai người nhìn nhau nửa ngày, y đứngtrên cao nhún nhún vai, xải tay, thở dài, tựa hồ đối với ánh mắt và trínhớ của đối phương nảy sinh đồng tình cực lớn.
Mộ Dung Sí Diệmkhông phải lần đầu tiên thấy có người dám biểu lộ vẻ khinh thường nàyvới mình, trước đây nếu gặp loại người này, có lẽ sẽ bị hắn gọt thànhcọc người, có lẽ sẽ bị ném vào chuồng heo cho ăn chung ngủ chung vớiheo, tùy thuộc vào tâm tình và bệnh điên lúc đó. Nhưng đồng dạng là thần tình khinh thường và khinh bỉ, nhưng Hoàng Linh Vũ lại đến rất tựnhiên, không mang theo chút ác ý nào, giống như sự bất đắc dĩ của mộthài tử mới lớn đối diện với một hài đồng láo lếu.
“Có lẽ thật sự là nhớ sai, nhưng càng lúc càng cảm thấy ngươi có chút quen thuộc.”
“Nga? Mặt nào?”
“Khí tức.”
Hoàng Linh Vũ lại giật thót cả người. Phải nói Mộ Dung Sí Diệm thích phátđiên, có lúc lại vô cùng khôn khéo. Khi hai người gặp gỡ lần đầu, đốiphương đích thật cũng từng nói mấy chuyện như khí tức vị đạo rất quenthuộc.
Chẳng lẽ hắn cầm tinh con chó?__ Hoặc giả, phàm là cao thủ võ lâm, cũng đại biểu khứu giác sẽ nhạy bén hơn người bình thường rấtnhiều? Như vậy thật mệt! Nếu để hắn phát hiện mình không phải là Lâm Tục Phong ngưu lang lâm thời này, mà là Hoàng Linh Vũ thái giám lâm thời,chuyện cười này sẽ náo thật lớn.
“Thật hay giả vậy?” Chột dạ thìchột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403329/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.