“Sao lại ngây ra vậy?” Âm thanh của Diêm Phi Hoàng từ rất gần rất gần vang lên.
Hoàng Linh Vũ quay đầu lại, hơi ngẩng đầu một chút, dưới ánh sáng chói mắt,Diêm Phi Hoàng tạo thành một bóng râm thật lớn trên đầu y.
Trướckhi trời sáng, Diêm Phi Hoàng đã trở về lều trại, ngủ giấc bù không tính là ngắn đến tận chín giờ sáng. Hiện tại, hắn làm như không có chuyện gì nói chuyện với y.
“Có chút cao hứng, có lẽ là vì tìm được địa điểm rồi. Lát nữa tôi muốn đến phần mộ ghi chú một chút.”
Diêm Phi Hoàng sờ sờ đầu Hoàng Linh Vũ: “Không cần tích cực như thế, hy vọng càng lớn thì thất bại càng lớn. Mấy năm nay phát hiện không dưới mườingôi mộ, nhưng chính phủ cho phép khai quật cũng chỉ bốn năm chỗ.”
“Tôi nghĩ ít nhất nên phát thảo kết hoạch khai quật, kế hoạch hợp lý, cấptrên cũng dễ chấp nhận.” Hoàng Linh Vũ bâng quơ đảo nhìn hai mắt DiêmPhi Hoàng, chỉ thấy trong đó là sự chân thành luôn không đổi.
“Bỏ đi.” Cuối cùng y đứng lên, vỗ sạch bụi trên đùi, đưa tay trước mặt Diêm Phi Hoàng, “Trong con sông có không ít cua, chúng ta đi bắt vài con,tối nay nhắm rượu.”
“Được.”
Bị cầm một tay, phát giác vẫnchân thật to rộng như bình thường, hơn nữa bất luận lúc nào cũng đều ấmáp hơn mình. Nếu so ra, y giống động vật máu lạnh hơn cũng không chừng.Nhưng mà, tối qua…
Hai người cùng trở về lều trại, tìm thùng, rồi cùng đi tới bờ sông không xa.
Ba năm nay, cứ thường đến bờ sông bên cạnh để mò cua, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403316/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.