“Nhớ chưa?” Hoàng Linh Vũ bị hai cái bàn và ba người kẹp chính giữa.
Trong hắc ám, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ thấy cặp mắt của Hoàng Linh Vũ ngay trướcmặt, giống như đang mong đợi gì đó mà phóng ra tia sáng lấp lánh. Tuychuyện tiếp theo cũng chỉ mới nghe thấy lần đầu, nhưng nhìn y như vậy,lại giống như rất có lòng tin, ngay cả tâm tình hắn cũng buông xuốngtheo, thế là không tự chủ lộ ra nụ cười, nói: “Nhớ rõ lắm rồi, kéo ốngtruyền tin ở chỗ cửa trong, đồng thời chấn gãy thanh ngang cửa ngoài.”
Vào lúc này, cửa trong ầm ầm sụp đổ, bay tứ tán tới chỗ bốn người, may màlúc này bốn người đều đã trốn vào giữa hai chiếc bàn dày, thế nên bìnhan vô sự.
Mộ Dung Bạc Nhai cẩn thận thò đầu ra từ hai chiếc bàn, nhìn thấy một người đứng ngoài động cửa, mái tóc trắng phất phơ rối loạn.
“Nữ nhân đáng chết!” Mạc Am thấp giọng mắng chửi, vì đã quen với đức tínhsuốt ngày chỉ mang gương mặt chết rồi của hắn, Đoàn Hầu Nhi nhịn khôngđược ngữa cổ hú dài.
Mạc Xán cầm một nhúm tóc của mình, vẻ mặtcười điên cuồng: “Nghe nói ‘Hoàng Linh Vũ’ mà Diêm Phi Hoàng từng nhắcđến đang ở đây? Còn không mau bước ra cho ta nhìn xem là bộ dáng yêu mịthế nào?”
Hoàng Linh Vũ nghe thế, trong đầu lập tức trống rỗng.Không cần hỏi tiếp cũng biết, người đó đích thật cũng như y đã đến bênnày. Y nhắm mắt hít thật sâu, áp chế niềm vui hầu như muốn bung ra, thấp giọng dặn: “Chính là lúc này.”
Mộ Dung Bạc Nhai thấy Mạc Xán vẫn ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403314/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.