Hừng đông, Nam Cung Ngạo đứng dậy chuẩn bị, nhìn bộ dáng nàng còn ngủ say trên giường. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra khiến nàng quyết ý rời bỏ hắn.
Ở bên giường suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định lấy vải lụa, buộc tay chân của nàng vào thành giường. Nàng mở mắt ra, đôi mắt mờ ảo như bao phủ một lớp sương mờ, nàng vẫn im lặng nhìn động tác của hắn, chờ hắn cột xong mới đau thương nói: "Không cần trói lại."
Thanh âm kia rất nhẹ, ánh mắt lại lạnh như nước. Nam Cung Ngạo cơ hồ có chút không đành lòng, nhưng là... nếu không làm vậy, nàng nhất định sẽ rời đi.
"Ngoan ngoãn ở đây chờ ta quay lại." Nam Cung Ngạo vuốt ve mái tóc nàng, nói. Nàng không quay đầu tránh đi, nhưng ánh mắt trong suốt nhìn hắn lấp lánh, thấp giọng lặp lại: "Không cần trói lại."
Nam Cung Ngạo vỗ vỗ đầu của nàng, nói: "Ngoan."
Khi hắn đóng cửa lại, còn nghe nàng nghẹn ngào gọi: "Nam Cung Ngạo."
Du Bạch lén Châu Nhi, đi vào phòng, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, khóe miệng hắn trào ra một luồng ý cười, ngón tay ấm áp vỗ về gương mặt nàng, sau đó cúi người xuống hôn. Ly Nhi sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, lại bị hắn nắm chặt cằm ép nàng đối diện với hắn.
Người dưới thân nhỏ giọng rên rỉ, cũng không dám mạnh bạo kháng cự. Du Bạch biết Châu Nhi có thể về bất cứ lúc nào, hắn cười yếu ớt, nhìn người dưới thân mình, nói: "Không thích ta? Hừ, Nam Cung Ngạo có cái gì đặc biệt hơn chúng ta đâu?"
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuong-thi-yeu/1855210/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.