Khi Kiếm Tự Hồn gặp được hắc y nam tử lãnh khốc này ở trên đường, cũng không để ý gì, biệt hiệu Kiếm Thần của hắn cũng không phải là ‘lãng đắc hư danh’. 
Nhưng mà giao thủ một chiêu, đến cả cao thủ kiếm đạo nổi danh trên giang hồ bao nhiêu năm như hắn cũng hoàn toàn chấn kinh. Kiếm Tự Hồn thu hồi suy nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng, nhìn thiếu niên chỉ tầm mười tám, mười chín trước mặt, hơn mười năm không giao thiệp với võ lâm, giang hồ tân tú(2),đã đáng sợ đến mức độ này rồi sao? Đối thủ cao ngạo và lạnh lùng, trong đôi tròng mắt kia, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh lạnh như băng, hoặc giả, chỉ có lúc nhìn thấy máu tươi, mới có thể sáng lên rực rỡ? 
Vào lúc một đường kiếm xẹt qua trước ngực, Kiếm Tự Hồn đột nhiên nghĩ như vậy. “Giao ra Phách Hồn, sẽ tha chết cho ngươi.” Kiếm của đối phương chỉ xéo, ánh mắt chỉ cố ý vô tình liếc một cái, lại toát ra một loại tôn quý nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, thế nhưng khí thế cao cao tại thượng đó lại để lộ ra sự cô đơn vô biên vô tận, vắng lạnh như tuyết. 
Kiếm Tự Hồn nắm chặt thanh kiếm trong tay, thứ kia cũng là hắn liều mạng đoạt lấy, trăn trở tán ra thành bột, tẩy đi âm hối khí trên người Ly Nhi. 
Trước lúc nhảy xuống vực, tay của hắn che ở trước ngực, chỉ hỏi một câu: “Ngươi là ai?”. 
Hắc y thiếu niên kia thậm chí không thèm nhìn thẳng hắn, chỉ có ánh mắt hư vô nhìn về phương xa nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuong-thi-yeu/100414/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.