Trà Giang tức tối đi ra, vị bác sỹ lại nói với Thành Long:
–Anh có em hay chị gái gì không? Nếu muốn chu đáo cho mẹ anh thì nên để con gái ruột chăm sóc cho bà ấy. Có gì tôi sẽ trực tiếp trao đổi với anh.
Thành Long ái ngại nói:
–Dạ thưa bác sỹ, mẹ tôi chỉ sinh được mình tôi thôi ạ.
–Anh nên chú ý đến mẹ mình một chút.
Vì khả năng hồi phục lâu nên bà Hiền phải nằm viện gần một tháng mới được cho về nhà. Thành Long phải thuê một bác sỹ đến chăm sóc riêng cho mẹ, anh cũng nói với cô Nghĩa và bác Phú phải đặc biệt chú ý đến mẹ.
Ba tháng sau, bà Hiền đã có vẻ tiến triển hơn nhưng vụ ngã cầu thang vừa rồi khiến bà bị liệt nửa người thành ra cô Nghĩa lại có phần vất vả hơn khi vừa phải nấu ăn lại phụ giở người cho bà Hiền nên Thành Long đã thuê thêm một người giúp việc nữa để lo cho Quốc Thái và phụ bếp với cô Nghĩa cho đỡ phần vất vả. Bác Phú vì vậy cũng phải bận rộn thêm. Hôm nay Trà Giang về nhà anh trai nhưng thực chất là ả về với cái ổ chuồn chuồn của ả. Lúc này chỉ còn lại bác Phú ở trong phòng, bà Hiền liền vẫy bác lại nói nhỏ:
–Con Trà Giang….đi chưa?
Bác Phú mừng quá vì thấy bà chủ đã nói được, bác định reo lên nhưng bà Hiền đã đưa tay lên miệng ra dấu bảo im lặng, bác hiểu ý liền ghé sát người bà nói:
–Mừng quá! Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu-2/2566801/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.