–Cô….cô buông tay ra đi….
Trà Giang quả là một diễn viên đại tài, cô ta nhất quyết không buông mà còn ôm anh chặt hơn, đầu gục vào vai anh khóc ngất. Thành Long chưa biết phải làm sao với tình huống này, hai cánh tay anh bất lực buông thõng, một tiếng thở dài vang lên. Phải một lúc lâu sau không thấy Thành Long phản ứng thì Trà Giang mới từ từ nới lỏng tay rồi ngước ánh mắt đẫm lệ lên nhìn anh nói:
–Em biết em không có gì để so sánh với Nguyệt Cầm, em cũng biết anh yêu cô ấy rất nhiều và em tôn trọng điều đó. Em chỉ xin anh bố thí cho một chút tình rơi vãi mà thôi. Nếu cô ấy quay trở về em sẽ trả lại anh cho cô ấy và giữ đúng vị trí của mình. Thành Long, mong anh hãy một lần tin em…
–Tôi mệt mỏi lắm rồi, thời gian này xin cô đừng gợi lại nỗi đau của tôi nữa.
Nói xong anh đứng dậy và dứt khoát bước ra, lần này thì Trà Giang không giữ anh nữa. Đợi cho Thành Long ra khỏi cửa cô ả mới mặc quần áo vào và nhếch miệng cười nghĩ bụng “Anh tưởng sẽ tìm được con khốn ấy à? Còn khuya, em sẽ khiến cho anh phải quên nó vĩnh viễn, trong mắt anh sẽ chỉ có em thôi. Chỉ có em mới xứng đáng làm chủ ngôi biệt thự xinh đẹp này. Chỉ cần một kẻ nào đó ngáng đường em thì kẻ đó sẽ phải c.hết, Trà Giang này đã nói là làm! Rồi anh sẽ phải là của em thôi anh yêu!”
Không phải ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu-2/2566795/chuong-46.html