–Nhưng còn con gái con? Mà bán nhà đâu có dễ hả mẹ?
–Chú Thắng hàng xóm đã hỏi mua lâu rồi, chú ấy muốn mua cho con trai nên cứ hỏi mẹ suốt, nói lúc nào lên ở với con thì để lại cho chú ấy nhưng mẹ lắc đầu, giờ là lúc mình phải bán thôi con.
Ngưng một lát, bà lại tiếp:
–Mẹ biết có một cô nhi viện cách nhà mình chừng hơn hai chục cây số, con có thể gửi con gái ở đó. Họ sẽ chăm sóc cho nó, gửi vào đó thì mình cũng không lo mất con và có cơ hội tìm lại nó con ạ.
–Nhưng con chỉ sợ…họ cho đi mất thôi mẹ ơi….con sợ nó sẽ được người khác nhận nuôi thì hối cũng không kịp á.
–Trước mắt cứ gửi nó vào đấy cho an toàn đã, bọn xã hội đen cũng không thể đến đó tác oai tác quái được, mọi chuyện ổn ổn rồi tính sau.
Anh Thanh thấy có lý liền bảo Nguyệt Cầm:
–Bác nói đúng đấy, trước mắt cô nên làm như vậy đi, tôi sẽ chở hai người ra ga tàu để về Nam Định, tôi rất muốn chở bà và cô về tận nhà nhưng đi ba thế này công an phạt c.hết, cháu bé lại nhỏ sợ đi đường gió máy tội nó ra.
May là trong lúc hoạn nạn Nguyệt Cầm đã gặp được anh Thanh đúng là quý nhân phù trợ. Sau khi đưa hai mẹ con cô lên tàu đàng hoàng anh mới về. Sở dĩ anh chở cô ra tàu vì đi ô tô chen chúc mà muộn thế này rồi cũng chẳng có xe. Trên tàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu-2/2566791/chuong-44.html