Anh vẫn làm như vô tư không nhắc gì đến Nguyệt Cầm, bà Hiền cứ tưởng anh không biết gì liền nói:
–Mai anh chở tôi đến trung tâm xúc tiến việc làm để tôi thuê một người giúp việc, lần này không thuê người trẻ nữa, thuê hẳn người đứng tuổi cho chắc ăn.
Nghe mẹ nói vậy anh mới thủng thẳng đáp:
–Con nghĩ chắc cũng phải vậy mẹ ạ, vì tới đây nhà mình sẽ cần tới người giúp việc, hơn nữa Nguyệt Cầm cũng không thể làm việc nặng được, cô ấy cần thời gian nghỉ ngơi.
–Anh nói cái gì? Từ bao giờ anh lại lo lắng cho cái con giúp việc hơn cả lo cho mẹ mình thế? Cái ngữ nó không đáng được ở trong ngôi nhà này, tôi đã tống cổ nó đi rồi.
–Mẹ nói gì? Nguyệt Cầm làm sao mà mẹ lại đuổi cô ấy?
–Tôi không thích bị nó trèo đầu cưỡi cổ, anh tưởng tôi không biết anh và nó thậm thụt với nhau à, tôi mà không ra tay sớm thì nó lại ễnh bụng ra mà bắt đền anh có ngày ấy.
–Trời, con tưởng chuyện gì. Một người như Cầm bây giờ hơi bị khó kiếm đấy mẹ. Cô ấy ễnh bụng ra thì mẹ càng nhanh có cháu bế chứ sao? Con đang hóng được làm bố đây, mẹ cũng chuẩn bị tinh thần để lên chức bà nội đi.
Bà Hiền thấy con trai nói vậy thì tái mặt nhưng vẫn nói già:
–Tôi là tôi cấm, tôi đã tống cổ nó đi rồi anh đừng có mà tìm cách rước cái của nợ ấy về nhà nữa đấy. Đường quang không đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu-2/2566744/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.