"Thanh Nhược, khoảng cách thời không xảy ra lỗi."
Thanh Nhược nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, "Ừm, khi nào thì giải quyết xong?"
"Chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa, cô tạm nghỉ một chút nhé."
"Được."
Tả Thịnh Diễn cảm giác mình nằm mơ một giấc mơ dài thật dài.
Trong mơ, có một người con gái dịu dàng như nước; trong mơ, Tiểu Hữu trưởng thành; trong mơ, chiến tranh kháng Nhật thắng lợi.
Cuối cùng, hắn chết ở thị trấn nhỏ Giang Nam, đôi tay được cô nắm chặt.
Ngày đầu tiên khai giảng tiểu học của Tả Hữu, nó rời giường, mặc quần áo, rửa mặt chải đầu rồi sửa soạn lại cặp sách, ăn xong bữa sáng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tả Thịnh Diễn xuống lầu, Trình Cẩn cũng ngồi trên sô pha chờ.
Tả Hữu rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tuy cố gắng tỏ ra không vội, nhưng khuôn mặt nhỏ lại nhịn đến mức đỏ bừng, Trình Cẩn xem mà buồn cười, chẳng qua Tả Thịnh Diễn từ trước đến nay không phải loại người hay đến trễ.
"Tiểu Hữu, đi lên gọi tướng quân một chút đi."
Tả Hữu từ trên ghế đứng dậy, "Vâng." Lộc cộc đi lên cầu thang.
"Cốc cốc cốc." Tả Hữu gõ cửa ba cái.
Bên trong truyền ra thanh âm của Tả Thịnh Diễn, giọng nam khàn khàn cách ván cửa có vẻ trầm thấp, "Làm gì?"
Hình như còn buồn ngủ.
Tả Hữu nhấn giọng phát âm rõ ràng từng chữ, "Cha, chú Trình ở dưới."
"Ừ." Tả Thịnh Diễn ách một tiếng, giơ tay dùng sức ấn ấn trán, "Cha sẽ xuống dưới ngay."
"Vâng." Cậu nhóc lại lộc cộc đi xuống lầu.
Toàn bộ tâm trí của Tả Thịnh Diễn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thoai-chung-co-chu/1726112/quyen-9-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.