Sáng hôm sau, lúc Thanh Nhược thức dậy thì Tả Thịnh Diễn và Tả Hữu đều đã đi rồi, cô ngủ ở phòng của Tả Thịnh Diễn, bộ sườn xám mặc tối hôm qua đã bị hắn xé hỏng mất, được đặt lên sô pha trong phòng, sườn xám với nhiều nút thắt nằm trên sô pha bỗng mang theo vẻ đẹp lười biếng lạ kỳ.
Bên mép giường có một cái ghế dựa, áo khoác quân trang của hắn vắt trên lưng ghế, đây là tối hôm qua không có.
Thanh Nhược ngồi dậy hoãn thần, khoác áo của Tả Thịnh Diễn ôm sườn xám trên sô pha đi xuống lầu.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, bước chân của cô rất nhẹ, ngay cả tiếng vang cũng không có.
Cô về phòng rửa mặt chải đầu, trên bếp có một nồi cháo, trong sân chỉ có một người hầu già đang ngồi phơi nắng thêu hoa.
Nhìn thấy cô xuống dưới liền cười đến hòa ái thân thiện, "Cô Từ dậy rồi."
Thanh Nhược cười gật gật đầu.
Tầm mắt của người hầu già dừng ở giữa hai chân cô, cười đến vui vẻ có chút không khép miệng được, "Tốt tốt tốt." Liên tục nói ba chữ tốt, cũng không biết là tốt cái gì.
Bà bỏ đồ vật trong tay vào rổ thêu hoa bên chân, đứng lên đi vào trong, "Cháo nóng rồi, ăn chút cháo trước, một lát nữa tôi lại nấu cơm cho cháu."
Thanh Nhược thuận theo gật gật đầu, "Vâng ạ."
Người hầu già múc một chén cháo đầy, bưng nước chấm lên bàn, tiện tay kéo ghế dựa ra cho cô.
Thanh Nhược ngồi xuống ăn cháo, bà an vị ở một bên nhìn cô, ánh mắt hòa ái như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thoai-chung-co-chu/1726109/quyen-9-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.