Chương trước
Chương sau
Dung Trì rủ Đoạn Lâm chơi game, sau đó hỏi Đoạn Lâm một câu, còn có tiểu đồng bọn khác hay không.
Hai người chơi với nhau nhiều năm như vậy, niệu tính của Dung Trì, Đoạn Lâm đã vô cùng hiểu.
Anh ta mím môi, "Chờ tôi gọi điện thoại kêu Thanh Nhược."
Dung Trì mỉm cười, "Được."
Thật ra Đoạn Lâm có chút nghẹn, con sói Dung Trì này, hiện tại hiển nhiên là coi trọng chú dê non bé bỏng ngoan ngoãn vô tội nhà anh ta.
Gọi điện thoại cho Thanh Nhược, Thanh Nhược nhấc máy rất nhanh.
Đoạn Lâm cũng hỏi thẳng, "Cô đang làm gì đó? Muốn chơi game không?"
Giọng Thanh Nhược hơi táo bạo, "Chơi, tôi muốn đi trả thù xã hội."
"Ha ha, tới."
Thanh Nhược cũng không rủ những người khác, chỉ ba người bọn họ, bật chat thoại, Thanh Nhược thật sự có vẻ rất bực bội.
Đoạn Lâm kỳ quái hỏi cô, "Em gái, làm sao đấy? Ai chọc cô?"
Thanh Nhược méo miệng, giọng yểu xìu, "Thì cái anh chàng cạnh trường học kia đó, cua sắp dính rồi, anh ta hẹn cùng nhau đi ăn cơm, kết quả ai cũng tốt, chỉ có các bạn nhỏ của anh ta quá ầm ĩ. Anh ta vừa mới rủ tôi ngày mai ra ngoài chơi, tôi không muốn đi."
Đoạn Lâm lắng nghe, hai tròng mắt có hai khoanh nhang muỗi đang xoay xoay, "Ồ ~ cho nên sao?"
"Tôi muốn chặn anh ta nha, có điều anh ta vô cùng đẹp trai, hơi luyến tiếc chút."
Dung Trì nghe xong kéo kéo khóe miệng, làm như hắn chết rồi ấy?
"Ngày mai không được đi, ở ký túc xá chơi game với tôi, hoặc là tôi đến đón cô, chúng ta đi tiệm net chơi cũng được."
Thanh Nhược nhẹ nhàng xì một tiếng khinh miệt, căn bản không thèm để ý lời hắn nói.
Dung Trì nghẹn họng. Hắn đã nói rõ ràng như vậy, cô nàng này rốt cuộc có định nhảy hố hay không đây.
Đoạn Lâm nghe thấy thì hết cả hồn, nhanh chóng kéo đề tài trở lại trên người nam đồng bào cạnh trường học, "Thanh Nhược, không phải, cô nghe tôi nói, cô không cần ngày nào cũng phải cua cua cua, tuổi này, vẫn chưa thể chín chắn được, cô chỉ là muốn chơi đùa, nhưng nam sinh sẽ nghĩ tương đối nhiều."
"Ừm." Thanh Nhược nghiêm túc lắng nghe, "Cho nên không chơi đùa được thì cứ chặn thôi."
"......"
Dung Trì cuối cùng cảm thấy đỡ tức hơn một chút, "Đúng vậy, chặn anh ta đi, hủy luôn kế hoạch, không cần đi ra ngoài với anh ta, anh ta sẽ chơi kịch bản với cô."
Dung Trì đột nhiên có chút không chắc chắn, Thanh Nhược rốt cuộc là đang nghĩ thế nào, có muốn cua hắn không.
Lúc trước nghe cô quan tâm, lại xem trang cá nhân, cảm giác là định cua nha, sao bây giờ lại thấy, hình như là mình tự suy nghĩ nhiều thôi?
Hay là, lạt mềm buộc chặt?
Không phải đâu......
Lần đầu tiên Dung Trì rối rắm vì một em gái.
Tối đó Thanh Nhược gọi điện thoại cho hắn, vô cùng không muốn nghe.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thắng nổi sự ngứa ngáy trong lòng mà nhấc máy.
Kết quả câu nói đầu tiên của Thanh Nhược chính là, "Chết tiệt, cái anh kia thật phiền quá."
"......" Dung Trì cười cười, giọng điệu trơn tru, "Làm sao vậy?"
"Đã nói với anh ta là không rồi. Còn một hai đòi cùng nhau đi."
Một đàn quạ đen kêu quác quác bay ngang qua Dung Trì, hắn thật là muốn cốc đầu cô. Sau đó quanh co lòng vòng phân tích cho cô nửa ngày, ý tứ trong ngoài đều là, cái tên đó chắc chắn không có ý tốt.
Kết quả ngày hôm sau, giữa trưa hắn gọi điện thoại cho Thanh Nhược, cũng chỉ là muốn xem thử cô đang ở đâu.
Giọng nói ở đầu dây bên kia dịu dàng đến sắp ngưng tụ được thành nước, "Này."
Dung Trì nổi hết da gà lên, "...... Cô, cô đang ở bên ngoài?"
"Ừm...... Đang ở bên ngoài đây, đợi tôi về lại nói chuyện với anh sau."
Dung Trì bên này còn chưa nghĩ ra phải nói gì tiếp theo, bên kia Thanh Nhược đã cúp máy.
"......"
Dung Trì suy nghĩ một vạn lý do làm thế nào để kêu Đoạn Lâm lại đây trút giận, gọi điện thoại cho anh ta, hôm nay cuối tuần, Đoạn Lâm phải đi chơi với bạn gái, sống chết không qua.
"......"
Hắn chỉ muốn tán tỉnh, nhưng không muốn thích cũng không muốn nhận thua.
Thôi vậy.
Dung Trì hẹn bạn bè chơi ở bên ngoài, đang chuẩn bị tối đó không say không về, mới vừa ăn cơm chiều xong định đổi chỗ quậy, ở cửa lại nhận được điện thoại của Thanh Nhược.
Trong lòng hắn buồn bực, nhìn đến là không cao hứng, không muốn nghe, làm bộ như không hay không biết.
Tiếng chuông kết thúc, Dung Trì đang đợi cuộc gọi thứ hai.
Cô không gọi nữa.
"......"
Một đám người đứng ở cửa tiệm cơm, đều là hắn rủ đến chơi, lúc trước đã hẹn nhau cùng đi tiếp, Dung Trì rất ít khi thất tín với bạn bè, chỉ có thể trước lên xe đưa người đi.
Không gọi điện thoại, WeChat cũng không có tin nhắn mới. Dung Trì nhìn điện thoại lần thứ ba mươi, cả người bức rức khó chịu, những người xung quanh đến mời hắn uống rượu cũng không từ chối ai cả, hắn chơi game tạm xem là lợi hại, nhưng bốn người vây quanh một mình hắn, rõ ràng muốn chuốc say hắn, Dung Trì cũng không chịu nổi.
Lúc Thanh Nhược lại gọi điện thoại đến, Dung Trì ra hiệu cho người bên cạnh ngừng một chút đã, nhận cuộc gọi, trong nháy mắt giọng nói trở nên thật tội nghiệp đáng yêu, "Em yêu ~" Ngấy đến người bên cạnh trực tiếp làm động tác nôn mửa.
Dung Trì trừng mắt liếc người nọ một cái, cũng mặc kệ bọn họ cười, chờ Thanh Nhược trả lời.
Cô cũng đang cười, cười đến nghiêng ngả, "Anh yêu ~ anh lại đang uống rượu sao?"
Giọng điệu hắn vừa rồi, đã có men say.
Dung Trì cong cong môi, "Đúng vậy đó em yêu ~"
"Ha ha ~ sao lại đáng yêu như vậy chứ?" Thanh Nhược hỏi hắn, cũng không chờ hắn trả lời, "Dạ dày có đau hay không?"
"Không đau." Dung Trì chém đinh chặt sắt mà nói, trong lòng đã ấp ủ xong tiết mục đau dạ dày tối nay, lúc này bỗng lại nghiêm túc lên, "Không đúng! Cô không phải đi hẹn hò với anh chàng mà cô cua hay sao? Gọi điện thoại cho tôi làm gì cơ chứ?"
Thanh Nhược vẫn cười, "Đã về nha. Không đau cũng ít uống một chút."
"Biết rồi." Dung Trì ngoan ngoãn đồng ý, cũng không tiếp tục hỏi cô gì nữa.
"Khi nào về nhà?"
"Vẫn chưa biết, nhiều người quá."
"Ừm. Lúc về cẩn thận một chút."
Dung Trì cong cong môi, dù sao cũng đã giả say, không kiêng nể gì hỏi cô, "Vậy cô sẽ chờ tôi về nhà chứ?"
Giọng nói Thanh Nhược tràn đầy ý cười, cũng không biết có phải là thật sự cảm thấy hắn say nên đang dỗ hắn vui vẻ hay không, "Sẽ nha."
Thanh âm ngọt ngào của cô lướt qua tim hắn, giọng nói cũng mềm xuống, "Vậy cô chờ tôi về nhà, tôi gọi điện thoại cho cô."
"Được." Một chữ, đột nhiên lại khiến lỗ tai Dung Trì nóng lên.
Dung Trì bỗng dưng có một sự chờ mong không thể giải thích được đối với việc về nhà, bình thường lúc này hắn chắc chắn là kẻ quậy tưng bừng nhất, hôm nay Dung Trì làm ông chủ, không thể đuổi người khác đi, chỉ có thể không chơi nữa, hy vọng bọn họ cảm thấy nhàm chán sẽ giải tán.
Dung Trì mong trái mong phải, rốt cuộc có người nói tan cuộc, kết quả đến cửa karaoke, một nửa số người đã đi rồi, Dung Trì cũng chuẩn bị lên xe chạy lấy người, một tiểu đồng bọn đột nhiên mở miệng, "Có chút đói, hay là chúng ta đi ăn gì đó đi?"
Nội tâm Dung Trì thật ra đã hỏng mất, nhưng mà đêm nay là hắn hẹn mọi người ra, ông chủ là hắn, có người không muốn tan Dung Trì chỉ có thể chiều theo, "Ừ, tùy tiện nha."
Lời này hắn nói rất vân đạm phong khinh*, trong lòng lại là: Đại ca, đói bụng không thể về nhà ăn mì ư?
*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.
Dung Trì đưa người đi ăn xong, một giây cũng không chậm trễ lập tức về nhà.
Nằm đến trên giường đã sắp 1 giờ rưỡi.
Chắc là ngủ rồi?
Nghĩ nghĩ vẫn nhắn một tin WeChat qua.
Thanh Nhược gọi điện thoại sang rất nhanh, đôi mắt có chút men say của Dung Trì ở trong đêm tối sáng đến kinh người.
"Về nhà?" Giọng cô lười nhác, có lẽ bận tâm bạn cùng phòng đang ngủ mà nói rất khẽ.
Sàn sạt vào ban đêm, tựa tiếng gió nhẹ phất qua lá cây, nghe thật thoải mái.
Dung Trì cong cong khóe miệng, dù sao đêm nay hắn là người uống say, "Đúng vậy, đã về rồi."
Cô còn chưa trả lời, hắn lại có chút tủi thân mở miệng, "Cô không phải là không cần tôi sao? Không phải là đi hẹn hò với người khác vứt bỏ tôi sao? Còn gọi điện thoại cho tôi làm gì nữa."
Sức mạnh vô cớ gây rối tới, Thanh Nhược cười khẽ, không bực cũng không vội chờ hắn lên án xong, giọng điệu thật ôn hòa, "Buổi chiều là đã ra về, không có đi hẹn hò."
Dung Trì hừ một tiếng, "Sao lại không đi hẹn hò?"
Hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn đang chờ, cô lên tiếng, cô chủ động.
Thanh Nhược cười đến tùy ý, "Không muốn đi nha, cảm thấy chơi với anh ta không vui."
Dung Trì chán nản, không nói gì nữa, một hồi lâu sau cũng không mở miệng.
Cô nhu hòa hỏi hắn, "Dạ dày đau không?"
"Đau. Đầu cũng đau, toàn thân đều không thoải mái."
Cô thở dài, "Lúc nào cũng thế, dạ dày đau là chính anh khó chịu, uống ít một chút đi mà."
Dung Trì kéo kéo khóe miệng, đôi mắt sáng rực, trong đêm tối tựa sói hoang phát ra ánh sáng lục, "Cô đang quan tâm tôi sao?"
Cô lại cười rộ lên, hình như vẫn luôn cười, cười vui vẻ, cười tùy ý, cười trêu ngươi, giọng điệu dung túng trả lười hắn, "Đúng đó, đang quan tâm anh."
Dung Trì nhẹ nhàng cắn cắn môi, trong lòng có chút đắc ý, nhưng mà cô lại cười hì hì như thế, nếu hắn nghiêm túc, kết quả cô nói đùa, vậy mặt Dung Trì hắn chắc phải ném đến thành phố Q. Chỉ có thể đổi đề tài khác.
Kết quả chính là Dung Trì gọi điện thoại thế nào lại ngủ mất.
Sáng hôm sau cô có tiết, lúc Dung Trì thức dậy gọi điện thoại cho cô, Thanh Nhược vô cùng mơ màng, giọng đầy sự lười biếng, "Quá mệt, tối hôm qua ngủ rất muộn."
Ừm, chờ hắn mà, hắn biết, nhưng nếu là khoảng 2 giờ ngủ, ngủ đến 8 giờ sáng nay cũng sáu tiếng đồng hồ rồi.
Dung Trì cười chọc cô hai câu, "Bé heo hả? Cả ngày chỉ muốn ngủ."
Thanh Nhược mệt mỏi, thì thào, thanh âm rất nhẹ, "Gần 4 giờ tôi mới ngủ."
"Sao thế? Mất ngủ hả?" Dung Trì bị cô nói một câu, kéo cho lòng có chút ngứa.
"Cũng không biết là ai nói dạ dày đau đầu cũng đau, tôi sợ anh ấy ngủ một lúc lại đột nhiên tỉnh dậy. Trong nhà chỉ có một mình anh ấy."
Ừm, lời âu yếm em gái cho hắn này lấp đầy trái tim, mới sáng sớm Dung Trì đột nhiên cảm thấy tay chân nhũn ra, không có sức lực.
Hắn cảm giác mặt mình hơi nóng lên, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu còn đang suy nghĩ tiếp theo phải nói gì.
Cô đã lười nhác ngáp một cái, "Không nói nữa, mệt quá đi, tôi ngủ tiếp một lúc nữa."
"Tiết học của cô......" Dung Trì nói đến một nửa, nghĩ lại thấy thôi vậy, để cô ngủ đi.
Thanh Nhược cũng đã cúp điện thoại.
Dung Trì nghe thanh âm ngắt kết nối mà trong lòng ngứa ngáy như bị kiến gặm, nói một câu thích anh, chúng ta hãy ở bên nhau thì thế nào chứ?
Đây là đang cua hắn hay chỉ là sự quan tâm theo kiểu bạn bè?
Mẹ nó......
Dung Trì ngồi yên nửa ngày, đột nhiên phấn chấn tinh thần, không nói hả, tôi càng muốn cô nói mới thôi.
Ba chữ em thích anh này, khó đến như vậy sao? Nói cho tôi nghe một chút để tôi đắc ý dào dạt đáp một câu ở bên nhau sẽ chết sao. Thật là.
**
Tôi giống như...... một tên ngốc?
--- ? ---
Hứ hứ, cho dù anh cao tay thế nào cũng chẳng bằng Nhược tỷ đã sống không biết bao nhiêu đời ròi đâu =3=
?Mau Nói Yêu Em - Hạ Tử Linh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.