Đại Địch sau khi bị Tiểu Địch mắng một trận, lại nghe xong tiền căn hậu quả thì cũng thấy mình hơi có lỗi với Thanh Nhược, tuy rằng cảm giác có chút quái quái, nhưng hẳn là, vẫn nên tiến vào giải thích một chút. Đại Địch cau mày nhìn Tiểu Địch, "Anh đi vào giải thích với Thanh Nhược và Lương Kha." Tiểu Địch kéo cánh tay anh ta lại, nghiến răng nghiến lợi, "Anh bớt đi làm phiền là tốt lắm rồi." "Không được." Đại Địch lời lẽ chính đáng, muốn rút cánh tay ra, "Nhỡ đâu Lương Kha hiểu lầm Thanh Nhược......" Tay Lương Kha đặt ở trên dây lưng, thấp giọng ở bên tai cô mắng một câu. Cởi dây lưng ra, trực tiếp đem người bế công chúa lên. Thanh Nhược ôm lấy cổ hắn, nhấp nhấp môi, thanh âm thật nhẹ, cũng thật dịu dàng, "Lương tiên sinh, anh đặt tôi xuống đi." Lương Kha nhẹ nhàng nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, không nói gì, ánh mắt dò hỏi, có phải không muốn hay không. Gương mặt Thanh Nhược dâng lên một tầng đỏ ửng, "Tôi, tôi tự đi được......" Cô nhớ thương chân hắn, đau lòng hắn đấy mà. Lương Kha cong cong môi, thả người xuống, thò lại gần cắn lỗ tai cô một chút, "Lương tiên sinh, hử?" Trong lòng lại thầm bổ sung một câu, một lát nữa sẽ không để em gọi được ba chữ này. Hắn ôm eo Thanh Nhược, gấp gáp bước nhanh, lời nói đè trong cổ họng, "Trướng." Mặt Thanh Nhược càng đỏ hơn, tầm mắt dán trên mặt đất, nhanh chóng lướt qua chiếc xe lăn lật ở phía sau cũng không rảnh để nâng nó dậy. Đại Địch và Tiểu Địch một trước một sau từ cửa tiến vào, Đại Địch vô cùng sốt ruột, Tiểu Địch vẫn như cũ ở phía sau kéo cánh tay hắn, biểu tình đầy vẻ bất đắc dĩ. Hai người kinh ngạc đến ngẩn ngơ khi nhìn thấy hắn đột nhiên đứng lên đi đường, Lương Kha một ánh mắt cũng không thèm cho, giọng nói như nhiễm băng sương vùng địa cực, "Lại đến làm hư chuyện tốt của tôi nữa xem." Cái từ "lại", hoàn toàn là buột miệng theo bản năng, ngay cả Lương Kha nói xong cũng có chút sửng sốt. Chẳng qua lúc này Thanh Nhược đang đỏ mặt rúc vào trong lòng hắn, hai anh em đứng ở cửa thì còn ngạc nhiên với việc hắn đột nhiên đứng lên, không ai chú ý tới. Lương Kha ôm lấy Thanh Nhược lên tầng hai, trực tiếp khóa trái cửa phòng lại. Hai anh em ngây người ở cửa nửa ngày, Hứa Tư Ngữ vừa mới bỏ chạy ló đầu ra từ phòng trên tầng một, nhìn hai người họ, lại nhìn chiếc xe lăn lật ngay cạnh đó, nhẹ nhàng khụ một tiếng, thử lên tiếng nhắc nhở, "Hay là, tu luyện dị năng một chút đi?" "......" Hai anh em hoàn hồn quay đầu lại nhìn cô, Đại Địch còn ở trạng thái mơ màng, chỉ có Tiểu Địch khôi phục nhanh hơn một chút, gật gật đầu, "Được." Hứa Tư Ngữ đi qua đỡ xe lăn nằm trên mặt đất lên, Tiểu Địch thì hỗ trợ quét tước chén vỡ. Ngày mai lại phải đi, mấy mảnh vỡ thật ra không cần quan tâm. Chỉ là hiện giờ muốn tìm chút chuyện để làm mà thôi. Ba người vô cùng yên lặng làm chuyện của mình, trên tầng hai bỗng truyền đến giọng nói của Lương Kha, "Ừm? Lương tiên sinh, còn muốn gọi anh như vậy sao?" Tà mị, rung động, cùng với áp lực đã ám sắc động tình. "......" Tiểu Địch quay sang nhìn Hứa Tư Ngữ, không nói nên lời. Hứa Tư Ngữ ngoảnh mặt đi, một lát sau mới quay đầu lại, ho khan hai tiếng, "Thật ra, từ từ tập quen dần đi là được thôi." Cô cũng có chút hoảng sợ mà. Nhưng lúc này, cần phải giả bộ mình rất quen thuộc, nếu không thì có vẻ người gia nhập trước như cô lại không hề thân chút nào với mấy người Thanh Nhược mất. Hai giờ sau, Lương tiên sinh tinh thần khoan khoái mở cửa ra. Chỉ có một mình hắn bước ra từ trong phòng. Áo sơmi đen vừa vặn thoải mái, quần tây cắt may khéo léo lộ ra đôi chân thon dài. Ánh mắt Lương tiên sinh thanh đạm mà sắc bén, đứng cạnh lan can tầng hai, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên tay vịn, tầm mắt như có như không rơi xuống phía dưới. Một cái liếc mắt khiến không khí trong phòng đều thay đổi, căng thẳng lại có chút áp lực. Người đàn ông không chút che giấu khí thế cường đại của mình, bá đạo áp chế. Hắn thong thả đi xuống cầu thang, bước chân ổn định mà kiên cố, chỗ thêu chìm trên áo sơmi tựa hồ có ánh sáng rất nhỏ đong đưa theo từng nấc thang, làm ánh mắt người khác chỉ dám rơi xuống cổ áo mà không thể nào nhìn thẳng. Ba người ngồi ở trên sô pha, Hứa Tư Ngữ không phải lần đầu tiên lĩnh hội khí thế của Lương Kha, mím môi lui người về phía sau dựa vào lưng ghế sô pha. Đại Địch nhích lại gần Tiểu Địch một chút. Tiểu Địch ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt Lương Kha chưa đến nhưng người đã đi tới gần, lúc hắn đến cạnh lại thấy ánh mắt hắn vẫn vô cùng ổn định, giống như dã thú lúc di động trên cao vẫn có thể khóa chặt con mồi, máu tanh hung ác đến nỗi khiến người ta giật thót. Lương Kha thật tự nhiên một mình ngồi trên sô pha đơn, một tay đặt lên tay vịn gõ nhẹ, giọng nói không lớn không nhỏ, lại rất vừa vặn trong căn phòng yên tĩnh. "Trước tìm một dị năng giả hệ thủy." Một khi mở miệng, chính là phong phạm của tổng tài chấp hành Lương thị lúc trước. Ngay cả Tiểu Địch còn cảm thấy áp lực, đừng nói tới Đại Địch và Hứa Tư Ngữ không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, hai người chỉ biết rầu rĩ gật đầu. Tiểu Địch cố gắng đỡ lấy hàm răng đang muốn run cầm cập, "Lương tiên sinh, chúng ta sẽ tập hợp một tiểu đội dị năng giả sao?" Lương Kha nhìn hắn hơi gật gật đầu, thuận miệng lại nhẹ giọng tiếp một câu, "Chẳng qua tùy tiện, cô ấy không thích thì thôi." Lời nói rất nhẹ, nhưng ba người còn lại đều biết, câu này mới là nghiêm túc. Lúc trước khi lấy tòa nhà cao tầng phía sau bệnh viện làm cứ điểm, Tiểu Địch ít nhiều cũng nghe đồn về vị Lương Kha đã từng đại danh đỉnh đỉnh, lời đồn đơn giản là sau mạt thế đã không còn nhìn thấy nữa, hình như là được một nữ nhân bảo hộ. Khi đó tuy rằng cậu không có suy nghĩ ác ý gì, nhưng cũng cảm thấy cuộc đời không gì lường trước được, có một câu nói đúng chính là núi không dời thì nước trôi*. *Câu gốc: sơn không chuyển thủy chuyển. Nhưng mà hiện tại, không thể không thừa nhận, có vài người từ lúc mới vừa sinh ra đã dán nhãn con cưng của Thượng Đế, hắn cảm thấy Thanh Nhược là như thế, Lương Kha, lại càng không thể nghi ngờ. Lương Kha ngoéo ngón tay một cái, ở trong mắt ba người, hắn chỉ là giật giật ngón tay, chỉ có Lương Kha mới có thể nhìn thấy sương mù màu xám từ đầu ngón tay hắn bay ra, vòng đến bên xe lăn ven tường, xe lăn lập tức di chuyển tới trước mặt hắn. Trên xe lăn có dấu vết của những người khác, Lương Kha điều khiển đám sương đẩy xe lăn sang một bên, "Dị năng sử dụng tinh thần lực*." *Câu gốc: dị năng sử dụng tận lực tinh mà duệ, cái này ta không hiểu nên đành edit như vậy, ai biết thì chỉ ta với nhé!:"< Tiểu Địch đã hơi hiểu được, Hứa Tư Ngữ và Đại Địch bây giờ cho dù không hiểu cũng không dám mở miệng hỏi, ngoan ngoãn ngồi nhìn hắn, hoàn toàn là dáng vẻ học sinh lớp một sùng kính thầy giáo. Lương Kha nói đại khái một số thứ, đứng dậy đi lên cầu thang, liếc mắt nhìn Tiểu Địch một cái, "Những chuyện khác cậu chăm lo một chút." "Vâng." Tiểu Địch đáp một tiếng, biết mình vừa lôi Đại Địch cùng lên thuyền cướp biển, nhưng cũng không hẳn là như vậy, rốt cuộc cậu cam tâm tình nguyện lên, còn ôm cõi lòng đầy chờ mong. Lương Kha nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Nơi này đã lâu không ai ở, có chút mùi tro bụi, nhưng giường đệm vừa rồi Hứa Tư Ngữ đã sửa sang lại, thay khăn trải giường chăn đệm sạch sẽ. Cô ngủ rồi, một tay còn nắm gối đầu của hắn. Gương mặt hồng hồng non mịn, khóe mắt có chút nước mắt sáng lấp lánh dường như sắp tràn ra. Lương Kha cởi quần áo rón rén xốc chăn nằm vào, người nằm cạnh tựa hồ cảm giác được hắn đến, tay níu gối bỗng dịch đến trên cánh tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy, thân mình vốn cuộn lại mà ngủ thoải mái vươn ra một chút, tất cả đều là sự an tâm và ỷ lại. Lương Kha duỗi một cánh tay ôm lấy cô, không nhúc nhích người bên cạnh mà tự mình dịch qua dán sát da thịt, hắn đi xuống dưới một chốc, nhiệt độ cơ thể thấp hơn, hơi thở ấm áp của cô truyền đến khắp người, thoải mái đến nỗi hắn thở ra một hơi thật dài. Mạt thế, dường như cũng không có gì không tốt. Tích lũy tài sản và kinh nghiệm, không cần biết là bối cảnh xã hội dạng gì, chỉ cần có người là có thể. Nếu mạt thế không xảy ra, cô làm sao đến bên cạnh hắn được. Lúc Thanh Nhược tỉnh lại thì Lương Kha đã dậy, cả người nằm gọn trong lòng hắn, động tĩnh thật nhỏ hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng chính xác. Người nào đó từ lúc mở mắt ra vẫn luôn nhìn hắn, tay rút ra khỏi chăn thong thả tới gần, đến khi sắp rơi xuống trên gò má hắn bỗng dừng lại, khoảng cách không xa không gần, cách một tầng không khí mỏng, miêu tả hình dáng hắn. Cô cười rộ lên, đè thấp thanh âm, chỉ có thân mình hơi run rẩy trong tiếng cười rất nhỏ, Lương Kha cảm thấy đầu ngón tay ngưa ngứa, muốn vuốt ve khóe môi cô, muốn, đầu ngón tay cảm giác độ cong của nụ cười cô một chút. Đầu ngón tay hắn giật giật, người trong lòng lập tức an phận, tay cũng thả lại vào trong chăn, giả bộ như vẫn còn ngủ say. Chỉ là, hô hấp rối loạn. Cánh tay hắn nhẹ nhàng dán lên lưng cô, rồi sau đó không hề có động tác gì nữa, như là một hành động vô ý thức trong lúc ngủ. Một hồi lâu sau, cô nín thở mở mắt. Ba tiếng gõ cửa thật nhẹ vang lên, theo sau là thanh âm của Hứa Tư Ngữ, "Thanh Nhược, dậy chưa?" Cô sợ đánh thức hắn, không nói gì, Hứa Tư Ngữ cũng chỉ hỏi một câu, tiếng bước chân dần dần rời xa. Thanh Nhược nhìn ngũ quan tinh xảo của hắn, tay lại nâng lên một lần nữa, nhưng lúc này đây khi ngừng ở giữa không trung lại bị người ta bắt lấy. Lương Kha nắm cái tay nhỏ của cô, không mở mắt, cô hơi hoảng sợ, cơ thể căng thẳng. Hắn cầm tay cô đặt lên trên gò má mình, thò mặt lại gần, dựa vào cảm quan nhạy bén mà chuẩn xác không lầm hôn lên đôi môi bởi vì khẩn trương mà hơi hé ra của cô. "Sớm an ~ bé ngoan ~" Thanh âm sáng sớm của người đàn ông khàn khàn gợi cảm đến tột đỉnh, sự dịu dàng ẩn chứa bên trong dễ dàng khiến người ta cam tâm tình nguyện sa vào. Thanh Nhược mỉm cười, đôi mắt tròn xoe cứ như vậy nhìn hắn, tay Lương Kha đã lấy ra, nhưng tay cô vẫn còn dán lên mặt hắn, độ cong chân thật, mềm mại lại no đủ. Lương Kha mở to mắt, đáy mắt có tinh tú lộng lẫy, cũng cùng một vị trí xoa gương mặt cô, "Ngủ đủ chưa?" Thanh Nhược gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đến nỗi khiến cho trái tim Lương Kha tràn đầy dịu dàng, động tác nhẹ nhàng xoa xung quanh đôi mắt vì mới tỉnh ngủ nên có chút dơ của cô. Thanh Nhược đỏ mặt, muốn cúi đầu né tránh, hắn thò qua ngậm lấy môi cô, giọng nói vừa mềm mại vừa dung túng, "Có cái gì phải thẹn thùng, tất cả dáng vẻ của em anh đều thích." Trong lòng giống như có dòng điện chạy qua, hòa vào độ ấm từ giữa môi truyền tới, Thanh Nhược giơ tay, ôm lấy cổ hắn, cọ cọ vào ngực hắn, "Lương Kha ~" "Ừ. Làm sao vậy?" "Không có gì." Thanh Nhược lắc đầu, giọng nói vừa êm ái vừa mềm mại, mang theo ý cười ngọt ngào nũng nịu, "Chỉ là cảm thấy thật vui vẻ nên muốn gọi anh thôi." "Được." Hắn sờ sờ đầu cô, thanh âm nhẹ đến gần như chỉ bản thân mới có thể nghe thấy, "Đều được hết." ** Đều được, Em nói gì cũng đều được hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]