Ghế dựa tới, trà tới, Thanh Nhược nâng chén trà, thấy Hạ Ngụy Văn uống đến tự nhiên ưu nhã, chén đã sắp chạm môi, bẹp bẹp miệng lại buông xuống. Hạ Ngụy Văn cong cong môi, "Hử tiểu thư không thích trà này?" Thanh Nhược ngữ khí khó khăn khó chịu, "Mùi máu tươi nồng như vậy, ta không thèm uống." Đầy vẻ ghét bỏ. Hạ Ngụy Văn không hiểu được, quý nữ nhà quan viên ở Tần Đô làm sao có thể ngu ngốc đến vậy. Hắn kéo kéo khóe miệng, còn chưa nói lời nào, người ngồi trên ghế bên kia đã cầm chén trà đứng lên, đi đến bên cạnh hạ nhân đang chờ trước mặt, đưa chén trà qua, "Trả lại cho các ngươi." Hạ nhân mặt cứng đờ nhận lấy, hai tay nàng chà chà vành tai của mình, hơi bĩu môi, "Bỏng chết ta." Nàng quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Hạ Ngụy Văn, "Ngươi không cảm thấy mùi máu tươi rất nồng sao?" Giọng điệu kia giống như muốn hỏi, mũi ngươi có vấn đề phải không? "......" Hạ Ngụy Văn lại nhấp một ngụm trà, động tác tự nhiên đưa chén trà cho người hầu phía sau, đứng lên đi ra ngoài, "Đưa Hử tiểu thư trở về phủ." "Ta không quay về." Nàng trả lời còn nhanh hơn người hầu, gấp gáp tiến lên hai bước, trực tiếp duỗi tay bắt được cánh tay hắn, nàng vừa cầm chén trà, lòng bàn tay thực nóng, còn hơi ẩm ẩm, nắm lấy cánh tay Hạ Ngụy Văn. Hắn xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt dừng trên cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở của nàng, nghĩ lần trước để lại bàn tay cho nàng có thể là một quyết định sai lầm. "Hạ Ngụy Văn, ta không quay về, ta nghe thấy bọn họ nói sẽ hạ thuốc ta, ta không muốn biến thành kẻ ngốc." Ánh mắt nàng lộng lẫy sáng ngời, người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn đôi mắt nàng, nàng chắc hẳn có một trái tim ấm áp lung linh. Hạ Ngụy Văn hơi giật cánh tay, dùng sức không lớn, nàng siết rất chặt, rút không ra, nàng lại bỏ thêm một bàn tay, hai tay như động tác con khỉ ôm nhánh cây một trên một dưới lôi kéo cánh tay hắn. "Bọn họ sẽ không đâu, ngươi đã đủ ngốc rồi." Lại hạ thuốc sẽ hữu dụng ư? Đôi mắt lấp lánh bùng lên ngọn lửa, tuy nhỏ mà lại sáng ngời, "Này!" Thanh âm nàng tràn đầy nhựa sống, nửa giận nửa gấp như là ánh lửa lập lòe trên thảo nguyên, sáng hồng lên tựa đóa hoa tươi đang nở rộ. "Ta không có ngốc." Hạ Ngụy Văn vừa định rút tay ra thì cả người nàng đã thò qua, khoảng cách rất gần, ngẩng đầu nhìn hắn, "Hạ Ngụy Văn, ta không muốn trở về, được không?" Lời nói hơi mềm lại, không còn không coi ai ra gì như trước. Hạ Ngụy Văn thở dài, Hoàng Hậu tương lai như vậy, cũng không biết là phiền toái của tiểu hoàng đế hay là của hắn, hắn lên tiếng nhắc nhở, có chút không kiên nhẫn, xem như lời cảnh cáo cuối cùng, "Hử tiểu thư, ngươi là Hoàng Hậu tương lai, tốt hơn hết vẫn là nên tự giữ thân phận một chút." Hắn nghĩ nếu nàng lại không biết tốt xấu dây dưa như vậy thì hai cánh tay kia đều không cần để lại. Thanh Nhược buông tay, không phải buông, mà là ném văng cánh tay hắn ra, thân mình đột ngột nhào tới đụng vào nửa bả vai hắn, Hạ Ngụy Văn không phòng bị, bản thân nàng đã nhẹ hơn hắn, cú va chạm này hai người đều bị buộc phải lui về phía sau một bước. Thanh Nhược đi thẳng ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu, đứng ở cửa hình phòng chống nạnh, một bàn tay chỉ vào hắn, "Được, các ngươi đều khiến ta gả cho hoàng đế, ta gả, ta gả cho hắn giúp đỡ hắn đối phó ngươi!" Lại còn buông lời hung ác, Hạ Ngụy Văn cảm thấy cực kỳ có ý tứ nhìn nàng giống một vai hề nhảy nhót, ngốc đến trình độ này, hắn đều muốn thưởng cho nàng để cổ vũ một chút. Vì thế hắn cười gật gật đầu, tay đặt sau lưng vươn ra làm tư thế mời với nàng, "Gia rửa mắt mong chờ." Thanh Nhược lại tức đến thở hồng hộc, đôi mắt mở lớn, nghĩ không ra nên phản bác thế nào, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, vướng một hơi ngay chỗ yết hầu, giận đến má phiếm hồng. Nàng bình tĩnh nhìn người nào đó cười đến ôn nhuận săn sóc một hồi lâu, vung tay áo, "Hừ, bổn cung phải về phủ." Nàng mặc y phục dạ hành, tay áo tinh giản kề sát vào cánh tay, cái vung kia không hề có một chút khí thế nào, chẳng qua quá tức hắn tự xưng là "gia", nên tự kiếm cho mình một chữ "bổn cung". Hạ Ngụy Văn nghe tiếng bước chân dùng sức đi xa dần, ý cười trong mắt nhanh chóng tan đi, tràn đầy tối tăm giết chóc máu tanh. Giọng điệu hắn thanh lãnh mang theo sương gió vùng địa cực, "Truyền lời cho Hử Thanh Thừa, bớt làm chuyện ngu xuẩn." Đại thọ sáu mươi của Tả tướng, mở tiệc chiêu đãi văn võ cả triều, ngay cả hoàng đế cũng tự mình trình diện mừng thọ. Hạ Ngụy Văn năm nay hai mươi chín, vẫn chưa thành thân, nguyên nhân là lúc trước trở về từ biên quan luôn phải nâng đỡ hoàng đế. Thật ra một nhà Hạ gia không phải là tướng trấn giữ biên quan, mà là trước kia phụ thân hắn bại trận, khi đó tiên đế nhận ra quyết sách của mình có chút vấn đề, nhưng hoàng đế sẽ không phạm sai lầm, vì thế sai lầm này chỉ có thể để Hạ gia gánh, phạt toàn bộ hậu đại đóng giữ ở biên quan, không được trở về. Chẳng qua lúc trước tình huống khẩn cấp, thực lực của tiểu hoàng đế căn bản không thoát được Hạ Ngụy Văn, chính hắn còn xuất ra hai mươi vạn binh, không ai dám nói không, nhắc đến thánh chỉ tiên đế cũng chỉ là qua loa, sau đó Hạ Ngụy Văn liền thuận lý thành chương được giữ lại. Hiện tại gần đến việc hôn nhân của hoàng đế, Hạ Ngụy Văn tuy rằng tuổi lớn chút, nhưng bao nhiêu người để ý hắn có thể còn tích cực hơn cả để ý ngôi vị hoàng hậu. Cháu nội đích tôn của tả thừa tướng hiện giờ còn chưa thi đậu công danh, cố ý kết giao cùng Hạ Ngụy Văn, hai người không gặp mặt ở trên triều đình, nhưng có thể tạm xem như nói được vài câu với Hạ Ngụy Văn. Ở sảnh ngoài là rượu quá ba tuần, tiểu hoàng đế đã sớm hồi cung, hắn chẳng qua là tới kính một chén rượu, ban thưởng vài đồ vật làm kỳ hoàng ân, tuổi còn nhỏ, không đảm đương nổi việc gì, trường hợp thân cận với quần thần như vậy, trong lòng tiểu hoàng đế không tránh khỏi lo lắng, Hạ Ngụy Văn để hắn nói hai câu rồi ra lệnh cho thị vệ hộ tống hồi cung. Cháu nội đích tôn của tả thừa tướng mời Hạ Ngụy Văn đến thiên viện hoa viên chơi cờ, uống chút rượu thanh, Hạ Ngụy Văn đại khái biết hắn có ý tứ gì. Tả thừa tướng có đứa cháu nội gái, năm nay đã mười tám, rất nhiều người đến cửa cầu hôn cũng không gật đầu, hiển nhiên là có ý với hắn. Thật đúng là quyết tâm kiếm lại tiền vốn, Hạ Ngụy Văn chưa từng tỏ vẻ gì, nàng ta lại nhẫn tâm chờ đến mười tám tuổi. Quần thần kính rượu, lại không ít võ tướng, đều là tư thế chén lớn mà uống rượu, Hạ Ngụy Văn là võ tướng, chẳng sợ thân ở địa vị cao cũng lười làm hỏng quy củ, nâng chén có qua có lại cùng bọn họ uống không ít rượu. Bây giờ lại đi theo cháu đích tôn đến thiên viện hoa viên, nghe hắn cố ý vô tình kể muội muội của mình như thế nào như thế nào, đàn cổ một tay biểu diễn đến xuất thần nhập hóa. Tay Hạ Ngụy Văn đặt sau lưng cọ cọ chiếc nhẫn trên ngón tay cái, có chút phiền muộn lắng nghe, kỹ thuật khen người của tên cháu đích tôn này không mấy khả quan, hiển nhiên chẳng bằng một nửa bốn cái ma ma tháng trước. "Vậy thì không biết có được may mắn nghe tiểu thư đàn một khúc hay không?" Hạ Ngụy Văn không có kiên nhẫn nghe, lên tiếng cắt ngang, có chút mạo phạm chần chờ mở miệng hỏi. Cháu đích tôn một bụng vừa kinh ngạc vừa vui sướng, trên mặt lại vẫn bình thường, giả vờ trấn định hành lễ với hắn, "Đương nhiên có thể, là vinh hạnh của xá muội, ta đây liền bảo người đi mời." Mời? Hạ Ngụy Văn khẽ nhếch môi cười nhạo, không tiếp tục khách sáo, quay đầu chán đến chết nhìn hoa tươi nở rộ một đường. Có ý cầu Hạ Ngụy Văn hắn, lại dám tự mình dùng từ "mời". Những văn thần gia quyến đó chính là như vậy, rõ ràng là da mặt mỏng muốn nhờ còn muốn bày ra một bộ dáng thanh cao. Đình giữa hồ nước trong sân đã được bố trí thỏa đáng, vừa thấy liền biết tiêu tốn không ít tâm tư, cầu gỗ đi thông ra đình có khắc hoa văn cây trúc hắn thường dùng, gã sai vặt vừa dọn dẹp đến sạch sẽ thỏa đáng đang pha trà. Vì sao không phải là thị nữ pha trà? Hạ Ngụy Văn một đường tiến vào chưa thấy được một người thị nữ, tất cả đều là gã sai vặt. Đứa cháu gái này chắc hẳn là không mấy tin tưởng vào dung mạo của mình mới cần dùng nhiều nam nhân như vậy phụ trợ cho nàng ta. Bất quá, mười tám tuổi, đúng thật là già đến có chút không gả đi được, chẳng trách Tả tướng lại như vậy. Thời gian nửa nén nhang, cháu gái Tả tướng tên là Khanh Văn tự mình ôm đàn chậm rãi đi đến, mang khăn che mặt, chỉ lộ ra cái trán trắng nõn và một đôi mắt ngập nước, nhìn qua tràn đầy nhu tình, lông mi lay động lúc chớp mắt mềm mại tựa như cánh bướm khiêu vũ. Nàng ta hành lễ với hai người, đối với ca ca của nàng thì hơi thân mật hơn, đối với hắn lại thỏa đáng quy củ, lại đong đầy nét dịu dàng của thiếu nữ. Hạ Ngụy Văn một đường đi vào giữa đình, ngồi xuống ghế dựa, một tay làm một cái thế miễn lễ, "Nghe nói tài năng đánh đàn của quý nữ lợi hại, Hạ mỗ hôm nay thế nhưng lại may mắn được thưởng thức." Nàng ta mềm nhẹ cười, khăn che mặt che khuất gò má, nhưng mắt mày cong cong khiến người ta cảm giác được nụ cười ôn nhu, hành lễ với hắn, mái tóc dài nhu thuận vén lên phía trước, một nửa rũ trước người, váy hồng phấn nhiều lớp nhưng không hề hỗn độn, "Là vinh hạnh của Khanh Văn." Hai chữ Khanh Văn, vang lên chậm chạp mà uyển chuyển. Vốn dĩ nàng ta không phải gọi là Khanh Văn, Khanh Văn là cái tên được sửa lại ba năm trước. Hạ Ngụy Văn nhìn nàng ta bắt đầu gảy đàn, lười biếng nghĩ, tại sao lại không trực tiếp gọi là Thân Văn, ý nghĩa sâu xa thế, một cái võ tướng xuất thân quê mùa như hắn, Tả tướng không sợ hắn căn bản không hiểu sao? Kết thúc một khúc, Khanh Văn đưa đôi mắt ngập nước nhu nhu nhìn qua, Hạ Ngụy Văn lười biếng ngồi dậy, vỗ tay cổ vũ, nói hai câu dễ nghe. Ánh mắt nàng ta càng ngày càng ôn nhuận, dường như một đôi mắt cũng đủ quyến rũ người khác cởi quần áo. Đứa cháu đích tôn kia sớm đã rời khỏi đình không bao lâu sau khi nàng ta bắt đầu đàn. Bốn phía đình đều là mành sa, nàng ta buông đàn trong tay xuống, quay đầu nhìn nhìn, không có người hầu, cũng không có gã sai vặt, "Hạ gia, uống thêm chút trà đi ~" Lời nói điệu đà uyển chuyển còn chưa dứt, người đối diện đã đứng lên, nâng bình trà nhỏ, một bàn tay mềm nhẹ giữ lại ống tay áo, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lộ ra một đoạn, khom lưng cúi người tới trước mặt hắn rót thêm trà. Chiếc cổ non mềm, xương quai xanh xinh đẹp, xuống chút nữa là một góc yếm được thêu uyên ương cùng màu váy như ẩn như hiện. Một ly trà, rót đến thong thả, cho hắn đủ thời gian thưởng thức nét đẹp của nàng. Vừa rồi khoảng cách hai người khá gần, hiện tại quanh hơi thở hắn đều là mùi hương trên thân thể nàng ta, huân hương hoa lan, dịu nhẹ thoải mái. Hạ Ngụy Văn nâng chén trà, trà bên trong ấm vừa, không nóng không lạnh nhưng không ngửi đến hương trà, chỉ có mùi huân hương quanh quẩn. Hắn hé môi, nhưng cuối cùng vẫn không uống. Hạ Ngụy Văn đặt lại chén trà lên bàn, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, "Gia có việc, đi trước." Cũng không quay đầu lại nhìn sắc mặt Khanh Văn, bước chân Hạ Ngụy Văn rất kiên định, vài bước đã đi đến trên cầu gỗ, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua hoa văn cây trúc được khắc trên đó, không khỏi cười khẽ, "A." Có lẽ là hắn biểu hiện quá mức chân thật, nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn thích. Hắn văn nhã, lễ nghĩa chu toàn, ai cũng cảm thấy hắn trọng quy củ lễ tiết; hắn thường dùng đồ vật có hoa văn thanh trúc hoặc hoặc hoa lan, tất cả mọi người cho rằng hắn thích hai loài thực vật này. Chính những người đó, phải chăng đã quên mất, hắn đã từng chỉ là một tên biên quan hoang dã mãng phu, lời này, ngay cả Tả tướng cũng nói qua. ** Ta đột nhiên muốn gặp cô nàng ngu xuẩn kia. Cái cô nàng mà cũng ngu xuẩn giống ta. Chúng ta đều không hợp với chốn cung đình, Chỉ là, ta đã học được cách ngụy trang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]