Đây là lần thứ hai Dương Lực tự mình nghênh đón Hoa Tranh.
Lão gia cũng không có gì thay đổi, đè mũ lại không nhanh không chậm bước xuống thang cuốn trong dòng khí lưu, anh có chút sốt sắng, chờ đối phương đi vào mới tiếng lên chào hỏi.
“Ngài trở về rồi.” Dương Lực hơi khom người, anh thay một bộ trang phục quản gia hoàn toàn mới, trong cổ áo sơ mi thêu viền hoa phức tạp.
Hoa Tranh không nói gì, hắn gỡ bao tay ra, đầu ngón tay thành thạo lướt qua cổ Dương Lực, dừng trên hầu kết quản gia trẻ tuổi, sau đó nhẹ nhàng khều vòng cổ lục lạc.
“Keng” một tiếng, Hoa Tranh lộ ra chút nụ cười: “Bé ngoan.”
Hai má Dương Lực khô nóng, ngay cả trên lưng cũng chảy ra chút mồ hôi, anh không nhịn được đưa tay ra, nắm lòng bàn tay Hoa Tranh, lại nhanh chóng thả ra, thấp giọng nói: “Hoan nghênh ngài trở về.”
Hoa Tranh “nhìn” anh nửa ngày, thở dài: “Tôi đã trở về.”
Chuyện phát sinh vào thời kỳ động dục đặc thù của Dương Lực trước dó, Hoa Tranh không chủ động nhắc, Dương Lực cũng không tiện hỏi.
Lúc đó pheromone cả người anh đều hỗn loạn, ký ức vụn vặt lại không hoàn chỉnh, nhưng chỗ mấu chốt thì vẫn nhớ rõ, đương nhiên sau đó nghĩ đến chuyện không biết xấu hổ mình làm ra, quản gia trẻ tuổi liền hận không thể chui vào trong phòng cách ly trốn mất biệt một lần nữa.
Dương Lực không biết rốt cuộc lão gia có tâm tư gì, rõ ràng là khiến cho mình động tình với hắn, rồi lúc mấu chốt lại không “ký kết”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thieu/1346071/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.