Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không giấu được nhớ nhung, đương nhiên càng không giấu được yêu thương, dù Trần nữ sĩ có ngàn dặn vạn dò hơn nữa, cũng không ngăn cản được tiểu lão gia yêu sớm, lúc này cô khá là đau đầu.
Quá trình từ lúc ra đời đến lúc lớn lên của Dương Lực, Trần nữ sĩ và Marvin đều đào móc một lần, xem như là không có vấn đề lớn lao gì, nhưng người không bắt mắt như thế lại có thể khiến Hoa Tranh coi trọng… lẽ nào là vì đủ đen sao?!
Hoa Tranh đã bắt đầu trắng trợn một ngày chạy đến chuồng ngựa nhiều lần, lúc hắn ở chung với Dương Lực gần như đều là đơn độc hai người, Dương Lực cũng không rõ thân phận chân thật của hắn, chỉ tưởng hắn là một tiểu thiếu gia nhà giàu đẹp đẽ nào đó trong trang viên.
“Con ngựa này tương đối dịu ngoan.” Tóc Hoa Tranh đã dài đến vai, cột lên một chùm nhỏ, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa, nắm một con ngựa Hequ màu trắng, “Anh thử một chút xem.”
Thân là quản gia, tự nhiên là có kinh nghiệm cưỡi ngựa, chỉ có điều chủ nhân vẫn còn đây, theo quy củ mà nói thì tiểu quản gia như Dương Lực cũng không được cưỡi ngựa.
Hoa Tranh kiêu căng nâng cằm lên: “Tôi cho anh cưỡi.” Hắn ra lệnh, “Lên đây.”
Dương Lực không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lên ngựa.
Hoa Tranh nắm dây cương, hắn cũng không sợ phơi nắng, không mang bất kỳ công cụ che nắng nào, dắt ngựa vào trang trại, Dương Lực ngẩng đầu nhìn nhìn ánh nắng, đưa tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thieu/1346067/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.