Chương trước
Chương sau
Ma thần cứ như vậy chết đi, chư thần trước kia chỉ hận không đem y ra nghiền thành tro bụi nhưng lần này không biết tại sao không hề cảm thấy khoái ý.
 
Chỉ có Quang Minh Cổ thần là ôm hận. Chuyện Thế Tôn khánh dương chết đi sống lại thật ra thì hắn một chút cũng không cần, mấu chốt là vấn đề mặt mũi, không nghĩ tới Ma thần trước khi chết còn muốn lôi chuyện này ra khiến hắn có cảm giác như bị đánh vào mặt, muốn báo thù cũng không có cơ hội vì người ta đã tự sát.
 
Vũ Lập Tuyết lúc này đã khóc như mưa, tận lực che miệng để không phát ra âm thanh. Dược Thiên Sầu kéo nàng lại, lạnh lùng nhìn chư thần một cái rồi vỗ vào lưng nàng nói:"Chúng ta đi!"
 
Ai ngờ Quầng sáng hình người trong không trung lên tiếng ngăn cản:"Không vội! Còn ngươi nữa."
 
"Chẳng một tiểu nhân vật như ta ngươi cũng không muốn bỏ qua?" Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên không trung.
 
"Dược Thiên Sầu, Ngũ Hành đại pháp của ngươi còn thiếu một điểm mới có thể viên mãn, ta có thể điểm hóa cho ngươi đại thành, lập ngươi thành Chưởng hình đại thánh, ngươi có bằng lòng thuận tòng đại đạo hay không?" Quầng sáng hình người nhàn nhạt hỏi.
 
Lời này vừa nói ra, đám người Quang Minh Cổ thần đều biến sắc, trong mắt mơ hồ hiện lên phẫn nộ. Bọn họ không thể nghĩ thông, Dược Thiên Sầu này tính là thứ gì mà sao có được đãi ngộ may mắn hơn cả bọn họ.
 
Vũ Lập Tuyết lập tức ngừng khóc, nhìn sang nhìn Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu khẽ vỗ về mái tóc của nàng rồi bình thản hướng lên không trung:" Chuyện tốt như vậy ta muốn không động tâm cũng khó khăn. Sư phụ mới vừa rồi bị mấy lời của ngươi bức chết, bây giờ ta xoay người nhận chỗ tốt của ngươi thật sự hổ thẹn với lương tâm. Nhưng nếu thật sự tiếp nhận cái gì Chưởng hình đại thánh của ngươi thì sợ là vĩnh viễn bị ngươi nắm thóp, một Chưởng hình đại thánh vĩnh viễn không có uy tín thì chưởng hình như thế nào? Ngươi chọn người khác đi!"
 
Trong lòng hắn mặc dù tràn ngập bất cam nhưng dưới tình huống vô lực hồi thiên thì dù từ chối hắn cũng sẽ không ương ngạnh như Tất Trường Xuân. Chuyện tự sát hắn sẽ không đi làm, nếu không thể làm gì thì cũng phải sống bên cạnh người thân, nói không chừng còn có cơ hội báo thù.
 
Đây chính là hai loại thái độ đối mặt nhân sinh của hai thầy trò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Chư thần hai mặt nhìn nhau, phát hiện hôm nay đúng là điên cuồng. Hai người người điên kia đã không nói, ngay cả một tên nhãi nhép này cũng ra vẻ thanh cao. Chỗ tốt như vậy là chuyện bọn họ có mơ cũng không nghĩ tới.
 
"Đại đạo bao trùm vạn vật, duy chỉ có không thể dung được lòng người, đây có phải là nói lòng người có thể sánh với trời cao không?" Quầng sáng hình người thở dài một tiếng nói:"Dược Thiên Sầu, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu như ngươi không nghe lời thì ta sẽ thu hồi Tinh thần châu. Ngươi sẽ gặp mất đi Ngũ Hành chi căn nguyên, Ngũ Hành đại pháp nhiều năm khổ tu cũng sẽ mất hết. Ngươi vốn vô lợi không làm, có đáng buông bỏ hết thảy?"
 
Dược Thiên Sầu hiện ra vẻ lo lắng, hắn thật đúng là không nỡ, nhưng vẫn kiên trì nói:"Đạo, ngươi đang vũ nhục nhân phẩm của ta. Chuyện vô lợi không làm tuyệt đối không có quan hệ với ta, ta làm người luôn đường đường chính chính."
 
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có nghe hay không?" Quầng sáng hình người phảng phất nắm chắc nhược điểm của hắn.
 
"Ngươi sẽ không thừa dịp lúc lấy lại Tinh thần châu lấy mạng nhỏ ta chứ!" Dược Thiên Sầu rốt cục lo lắng hỏi chuyện tình mà hắn lo lắng nhất, Tinh thần châu có thể không cần nhưng mạng nhỏ không thể không bảo vệ.
 
"Ta biết đáp án của ngươi." Quầng sáng hình người lại thở dài một tiếng, nghe như cảm giác thất bại. Cánh tay điểm ra một cái, một viên châu lóng lánh kim quang trong nháy mắt từ thể nội Dược Thiên Sầu xông ra rồi tiến vào thể nội của Đạo.
 
Dược Thiên Sầu kinh hãi, nhanh chóng dùng thần thức liên lạc với Ô Thác Châu thì thấy kim châu trong thể nội đã biến mất, đột nhiên ngẩng đầu quát lên:" Trong Tinh thần châu còn có người, mau thả đi ra ngoài.
 
"Dược Thiên Sầu."
 
Phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi quen thuộc. Dược Thiên Sầu xoay người nhìn lại, phát hiện hơn một trăm người còn sống sót sống trong Tinh thần châu đang đứng ở phía sau, kinh ngạc đánh giá bốn phía. Mấy người Phù Dung đang rối rít hỏi đây là đây, làm sao đột nhiên lại tới đây.
 
Những người này không biết trời cao đất rộng, thoáng cái đã xem Ngọc Thần cung làm cho náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn.
 
Đang lúc này thì quầng sáng hình người lại điểm ra, hắc quang trong Ngọc Thần cung chợt lóe lên rồi Thái Thúc Tuyên hiện thân trước mặt mọi người, cũng ngơ ngác không biết tại sao lại đột nhiên từ chư thiên kết giới xuất hiện ở đây.
 
m Dương kính ngoài Ngọc Thần cung cấp tốc thu nhỏ rồi lẳng lặng trôi lơ lửng trên lòng bàn tay của quầng sáng hình người .
 
Đạo lần đầu tiên nói giọng trách cứ:"Thái Thúc Tuyên! Ngươi vốn là luân hồi nhãn trong âm Dương kính, có thiên phú thần thông, ta vốn để ngươi chấp chưởng U Minh, ngươi lại nhiều lần nhìn trộm thiên cơ, còn không chặt đứt phàm niệm, mau trở về vị trí cũ!"
 
Từ âm Dương kính bắn ra một đạo hắc quang bao phủ lấy Thái Thúc Tuyên, nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã sợ hãi kêu lên rồi hóa thành một luồng bạch quang biến mất trong âm Dương kính.
 
Ngay sau đó từ trong thể nội của Đạo bay ra một đĩa ngọc rồi cùng với âm Dương kính bắn về phía dưới. âm Dương kính thì rơi vào tay Bàn Long cổ thần còn đĩa ngọc thì rơi vào tay Phượng Hoàng Cổ thần. Hai vị Cổ thần cầm trong tay đồ vật rồi cung kính hành lễ với quầng sáng hình người trong không trung:"Cẩn tuân ý chỉ của Đạo!"
 
Đạo không nói gì thêm, đột nhiên hoá thành quang mang vạn trượng rồi biến mất trong thoáng chốc.
 
Bỗng nhiên đi tới một chỗ kỳ quái, lại thấy chuyện tình không thể tưởng tượng như vậy khiến chúng nhân trong Ô Thác Châu kinh sợ không dám thở mạnh.
 
Phượng Hoàng Cổ thần cầm trong tay đĩa ngọc, chậm rãi đi tới dưới Phượng Hoàng đài, xoay người đối diện với mọi người rồi cười nói:" Ý chỉ của Đạo nói phàm là người sống sót ở trong Tinh thần châu đều thăng lên tinh bảng, lập địa phong thần! Có một vài người xin mời lên Phượng Hoàng đài tiếp nhận phong thần!".
 
Bàn Long Cổ thần cũng đi tới phượng hoàng dưới đài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người.
 
Chúng nhân trong Ô Thác Châu hai mặt nhìn nhau không biết là ý tứ gì. Vẻ mặt bốn người Quang Minh Cổ thần cũng đều kinh ngạc, phong thần cho hơn một trăm người một lần thì đây là lần đầu mà bọn họ nhìn thấy.
 
Phượng Hoàng Cổ thần cười dài nói:" Khấu Tuyết Hoa, Ngọc Mãn sơn, sơn thần!"
 
Khấu Tuyết Hoa có chút bất an đi ra ngoài, Bàn Long Cổ thần đưa tay bảo nàng đi lên Phượng Hoàng đài. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Dược Thiên Sầu thấy hắn không tỏ vẻ gì liền an tâm đi lên Phượng Hoàng đài.
 
Vừa lên đến đài, ngọc điệp trong tay Phượng Hoàng Cổ thần điểm lên trời một cái, một đạo cầu vòng hoa mỹ trong tinh không chiếu xuống thẳng đứng, trong khoảnh khắc sáp nhập vào thể nội Khấu Tuyết Hoa. Cặp mắt của Khấu Tuyết Hoa chợt bừng sáng, dường như đã hiểu được gì đó, trên mặt đã không còn nét khẩn trương, tu vi bạo tăng đến tiểu thần sơ kỳ.
 
" Sau khi tiền nhiệm sẽ cảm ứng được pháp khí trấn sơn của mình, tự đi tìm đi!" Bàn Long Cổ thần nhắc nhở một câu, vung tay lên khai mở một khe nứt không gian rồi bắn ra một đạo quang cầu bao lấy nàng đưa đi nhận chức.
 
"Mộ Dung Nhàn, Linh Tú sơn, sơn thần!"
 
"Mai Ấn Hồng, Lưu Vân sơn, sơn thần!"
 
Nhìn ba người này bị đưa đi, Dược Thiên Sầu khẽ thở dài một tiếng, ba người vốn là bằng hữu của hắn năm đó ở Phù Tiên Đảo sau đó bị hắn cưỡng ép vào Tinh Thần Châu, đồng thời còn có Cổ Thanh Vân và Tiếu Uyển Thanh, chẳng qua là hai người một chết trận, một hạ lạc không rõ ở đâu.
 
Mặc dù sau khi phong thần thì tu vi sẽ có tiền đồ hữu hạn, nhưng đối với ba nàng mà nói đều là chuyện tốt. Nếu không chỉ nhờ vào thiên phú các nàng thì cả đời cũng chưa đạt tới thần cấp, coi như cũng là an ủi.
 
Phượng Hoàng Cổ thần tiếp tục điểm danh phong thần, toàn bộ đều là tiểu thần cấp thấp nhất.
 
Dần dần hơn một trăm người cũng chỉ còn lại vài người.
 
Mà những người còn lại cũng rốt cục hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nguyên lai là chỗ tốt cực lớn đang rơi vào người bọn họ. Cơ hồ không ai nhìn đến cảm nhận của Dược Thiên Sầu, nhanh chóng đi lên Phượng Hoàng đài để nhận phong chức.
 
"Võ Tứ Hải, Thần Long sơn, sơn thần!"
 
Võ Tứ Hải nghe tên thì sáng mắt, nhanh chóng đi lên Phượng Hoàng đài, không thể không biết phong thưởng này có ý nghĩa như thế nào.
 
Dược Thiên Sầu cười khổ im lặng, nghĩ thầm Đạo thật đúng là nể tình, biết đây là thân thích của mình.
 
Hắn coi như đã nhìn ra, càng có quan hệ thân cận với mình thì phong thưởng càng tốt.
 
"Thận Vưu! Minh Hà, hà thần!"
 
Nhìn Thận Vưu biến mất trên Phượng Hoàng đài, Dược Thiên Sầu thấy buồn cười, không nghĩ tới vị này năm đó bị Minh Hà thủy tộc đuổi đến chạy khắp nơi, hôm nay đã quay lại chấp chưởng hàng tỉ sinh linh trong Minh Hà.
 
Phượng Hoàng Cổ thần đột nhiên cao giọng nói:"Ngu Cơ! Minh giới chủ thần, chấp chưởng U Minh!"
 
Lời này vừa nói ra, chư thần đều kinh ngạc, ngay cả bọn họ cũng không có tư cách chấp chưởng một giới cho nên thì thầm đánh giá Ngu Cơ, phát hiện hóa ra mà một vị quỷ tu ngay cả tiên cấp cũng chưa đạt tới không khỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngay cả Dược Thiên Sầu cũng ngẩn người tại chỗ, không biết Đạo an bài ra sao .
 
Ngu Cơ cũng ngẩn ra, nằm mơ cũng không nghĩ đến mình có một ngày sẽ trở thành chí tôn Minh giới, bước lên Phượng Hoàng đài như đang nằm mơ.
 
Đi tới trên Phượng Hoàng đài, Bàn Long đại thần bỗng nhiên đưa tay ngăn cản nàng lại rồi đưa cho âm Dương kính:"Vốn chấp chưởng U Minh là Thái Thúc Tuyên, nhưng Thái Thúc Tuyên xúc phạm nghiêm trọng thiên đạo nên mất quyền chấp chưởng. Trong những người ở đây chỉ có mình ngươi minh tu lên tinh bảng nên được quyền chấp chưởng U Minh. Trời giao cho ngươi trách nhiệm lớn, sau khi ngươi làm chủ U Minh phải dùng âm Dương kính gầy dựng lại trật tự luân hồi vạn vật sinh linh , ngàn vạn lần không thể lười biếng, nếu không vạn kiếp bất phục."
 
"Dạ! cẩn tuân ý chỉ của Đạo." Ngu Cơ rất thành kính cung kính nhận lấy âm Dương kính, trước lúc đi lên Phượng Hoàng đài chợt nhớ ra cái gì đó xoay người lại, cặp mắt sáng nhìn Dược Thiên Sầu một lát rồi từ từ khom mình hành lễ Dược Thiên Sầu.
 
Không có hắn, sẽ không có nàng ngày nay, chuyện cũ từ lúc gặp mặt hiện rõ mồn một, đại ân đại đức không thể hồi báo, chỉ có thể khom lưng hơi tỏ tâm ý, nếu như hữu duyên sẽ có báo đáp.
 
Một đạo hồng quang khổng lồ trong tinh không rót vào thể nội của nàng.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.