Chương trước
Chương sau
Võ Lập Tuyết…Phượng Hoàng đại thần…
 
Hai cái tên này đảo qua trong đầu Tất Trường Xuân, người trước hắn biết, đây là một trong những nữ nhân của tên đệ tử này, người sau nghe danh đã lâu, chính là nhân vật trong truyền thuyết.
 
Ánh mắt Tất Trường Xuân chậm rãi quét nhìn qua mọi người có mặt, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Hoàng đại thần, không phải xem trong mỹ sắc của nàng, mà là thanh âm vừa rồi tiếp đón hắn chính là thanh âm của nữ nhân, mà nơi này chỉ có một mình nàng là nữ nhân, nói vậy chính là Phượng Hoàng đại thần.
 
Tất Trường Xuân nhìn Phượng Hoàng đại thần, thản nhiên quát: "Thả người!"
 
Nói thật, hắn đối với việc Dược Thiên Sầu kéo theo một đống nữ nhân đi theo sau mông thật không ưa, dù sao Phù Dung mới là chính chủ được hắn thừa nhận, mà Dược Thiên Sầu cùng nhiều nữ nhân như vậy dây dưa cùng một chỗ, trong lòng hắn có chút mất hứng. Đương nhiên hắn cũng không có lòng thanh thản xen vào việc nam nữ của Dược Thiên Sầu, nhưng hôm nay thì khác, đồ đệ làm trò ngay trước mặt sư phụ đem sự tình bãi ra rồi, hơn nữa Võ Lập Tuyết là hậu nhân của tứ đại gia tộc, hắn làm sư phụ lẫn lão tổ tông làm sao có thể không ra mặt.
 
Không cần phân biệt ai đúng ai sai, nếu ta tới, mặc kệ ngươi là Phượng Hoàng đại thần lợi hại bao nhiêu, chỉ hai chữ - thả người!
 
Hai chữ thật nhẹ nhàng, đối với mọi người mà nói cũng âm thầm kinh hãi, lời nói trong ý tứ rất rõ ràng, là đang uy hiếp Phượng Hoàng đại thần, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả.
 
Trong mắt bốn người Quang Minh cổ thần ẩn giấu không được vẻ hưng phấn, Chiến Thần Duệ quả nhiên là Chiến Thần Duệ, chẳng sợ đối mặt với Long Phượng sứ giả của Đạo, nói chuyện làm việc vẫn lôi lệ phong hành, vô cùng dứt khoát. Chiến Thần Duệ đã trở lại, phong thái như trước!
 
Ánh mắt Ma Thần lóe ra chăm chú nhìn vào hắn, đối với truyền thuyết về Chiến Thần Duệ, hắn đương nhiên nghe nói qua, đây chính là người nổi bật nhất thời viễn cổ, không khoan nhượng muốn làm cho Đạo cải biến vận mệnh thiên hạ, tuy rằng cuối cùng đã vẫn lạc.
 
Nghe câu nói này, xem phong thái này, quả nhiên không phụ danh tiếng lúc trước, đáng giá cùng mình một trận chiến. Chiến ý trong mắt Ma Thần càng vô cùng nóng cháy.
 
Phượng Hoàng cổ thần cùng Bàn Long đại thần cười khổ nhìn nhau, gương mặt tương tự, người này vẫn như trước, không thay đổi chút nào. Phượng Hoàng đại thần hơi có chút lúng túng nói: "Duệ, sự tình không phải như ngươi nghĩ, ta không có bắt nha đầu kia, nha đầu kia có đại cơ duyên với Phượng Hoàng bộ tộc ta, ta cũng sẽ không hại nàng."
 
"Thả người!" Sắc mặt Tất Trường Xuân không chút thay đổi lại nói, vẫn là hai chữ kia.
 
Ngữ khí tuy rằng không nghiêm khắc như lần trước, nhưng lại làm không khí trong nháy mắt khẩn trương lên, người tiếp xúc qua Chiến Thần Duệ đều biết, mọi việc vào trong tay người này, chỉ có lần hai không có lần ba. Nếu Phượng Hoàng đại thần không thả người, tình huống kế tiếp khẳng định không phải ngươi chết chính là ta chết.
 
Một khi Phượng Hoàng đại thần giao thủ với Chiến Thần Duệ, Bàn Long đại thần chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn Phượng Hoàng đại thần có hại. Nhìn thấy tình thế phát triển muốn sai lệch, lại có thể xuất hiện cuộc đại chiến mà mọi người không thể tưởng tượng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phượng Hoàng đại thần, nếu nàng nuốt không trôi cơn tức này, vậy sẽ có trò hay để nhìn.
 
Bốn người Quang Minh cổ thần có cảm giác như được trút giận, Phượng Hoàng cùng Bàn Long ỷ vào uy danh sứ giả của Đạo nơi chốn áp chế bọn hắn đã nhiều năm, hiện giờ tốt lắm, người dữ hơn đã trở lại, xem ngươi sẽ làm thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Dược Thiên Sầu cũng khẩn trương, sợ Tất Trường Xuân sẽ có hại.
 
Dung nhan khuynh thành của Phượng Hoàng đại thần có vẻ có chút không chịu nổi, nhiều năm như vậy dù là Ma Thần cũng chưa từng làm cho nàng phải khó chịu tới như vậy.
 
Thấy bộ ngực của nàng không ngừng phập phồng, Bàn Long đại thần nhíu mày, khẽ lắc đầu, ám chỉ nàng không nên nhất thời hồ đồ tức giận.
 
Phượng Hoàng đại thần lập tức tỉnh ngộ lại, sự tình rất rõ ràng, không nói trước có thể làm hỏng cuộc ước định của Đạo hay không, nhưng nếu làm lớn chuyện chính mình sẽ không đảm đương nổi. Nếu Đạo đã chỉ định để cho Chiến Thần Duệ cùng Ma Thần quyết đấu, vậy nói rõ Chiến Thần Duệ có thực lực đấu với Ma Thần, dù mình cùng Bàn Long liên thủ cũng không phải là đối thủ của Ma Thần, tự nhiên cũng không phải là đối thủ của Chiến Thần Duệ.
 
Huống chi Chiến Thần Duệ năm xưa uy mãnh thế nào, ký ức của nàng cũng còn mới mẻ. Trên mặt nàng lúc này dâng lên dáng cười khổ nói: "Duệ, nha đầu kia vốn sắp được phong thần, đối với nàng chỉ có lợi mà không có hại, ngươi không nên làm như thế, ta cũng không biết nói gì hơn. Nhưng ta nói trước, hết thảy phải do nha đầu kia tự nguyện, nếu nha đầu kia nguyện ý lưu lại chỗ này của ta, ngươi không cần miễn cưỡng, nếu nàng không muốn, ta cũng không miễn cưỡng nàng, ngươi xem như vậy được không?" Lời này chẳng khác gì là chịu thua.
 
Trong lòng Dược Thiên Sầu nhất thời vui vẻ, ánh mắt nhìn Tất Trường Xuân vô cùng kính ngưỡng, lão gia hỏa từ nhân gian ngưu bức ngưu tới Tiên Minh hai giới, đi vào Thần giới vẫn ngưu không chịu nổi, ngay trước mặt nhiều người như vậy, vẫn dám trắng trợn uy hiếp, không phục cũng không được.
 
Còn chưa chờ Tất Trường Xuân đáp lời, hắn liền giành nói, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện làm Tất Trường Xuân gặp phải phiền toái: "Đó là tự nhiên, ta cũng chưa bao giờ làm ra chuyện miễn cưỡng Tuyết nhi, hết thảy đều chỉ bằng vào ý nguyện chân thật của nàng mà thôi." Có vẻ như muốn nhắc nhở đối phương đừng có âm thầm gian lận.
 
Phượng Hoàng đại thần nhịn không được lườm hắn, hờn dỗi một câu: "Tiểu tử ngươi!" Nếu không phải có mặt Tất Trường Xuân, chỉ sợ đã ra tay giết hắn. Nàng vung tay lên, trước người xuất hiện một đoàn huyền quang, đưa tay vào trong dò xét, Võ Lập Tuyết đang nơm nớp lo sợ liền bị nàng kéo đi ra.
 
"Tuyết nhi!" Dược Thiên Sầu vui không tả xiết kêu lên kinh hãi, trực tiếp chạy tới. Võ Lập Tuyết xoay chuyển ánh mắt, vui sướng ngây ngất quát lên: "Dược Thiên Sầu." Hai người ở ngay trước mặt mọi người ôm chặt nhau, Võ Lập Tuyết khóc sướt mướt nói: "Muội còn tưởng rằng không được gặp lại huynh."
 
"Ha ha! Làm sao có thể…Không ai khi dễ nàng chứ." Dược Thiên Sầu nắm vai nàng nhìn nhìn kiểm tra, phát hiện địa phương nên to thì to, nên tròn thì tròn, không ít thịt, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo tay nàng quay đầu liền đi: "Theo ta đi!"
 
"n." Võ Lập Tuyết mỉm cười ôm chặt cánh tay của hắn, không chịu buông tay.
 
Hai người quả thật làm như trong mắt không nhìn thấy người khác, Phượng Hoàng đại thần hận đến nghiến răng, tiểu tử này thế nhưng đã quên lời nói vừa rồi, thật đúng là xem nơi này là địa phương muốn đến thì đến muốn đi thì đi, lúc này quát: "Đứng lại!"
 
Có thể nhìn thấy Tất Trường Xuân lung lay áo bào, lại đột nhiên phát hiện ra ánh mắt sắc bén, nhất thời không biết làm gì, liền thay đổi ngữ khí, cười khổ nói: "Võ Lập Tuyết, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói trước kia không? Ngươi có cơ duyên được phong thần, sau khi phong thần chưa chắc không có cơ hội ở chung một chỗ với tiểu tử này. Nếu hiện tại ngươi rời đi, sẽ bỏ qua cơ hội trở thành Phượng Hoàng nữ thần, ngươi cần phải hiểu rõ."
 
Trước khác nay khác, vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, người đã đi ra rồi, thế nào còn có thể buông tha cho. Cũng không quản Võ Lập Tuyết có đồng ý hay không, Dược Thiên Sầu vỗ ngực, trực tiếp làm chủ cho Võ Lập Tuyết. Hắn an ủi vỗ vỗ tay Võ Lập Tuyết, chỉ vào Tất Trường Xuân nói: "Tuyết nhi, không phải sợ, sư phụ sẽ làm chủ cho chúng ta, phong thần chó má gì đó, chúng ta không cần."
 
Nói giỡn sao, lúc trước hắn đã nghe được sau khi phong thần sẽ bị thần cách hạn chế, cả đời chỉ có thể đảo quanh trong thần cách phạm vi, thế nào hắn lại để cho nữ nhân của mình ăn thiệt thòi này. Huống chi hắn có thể vừa ý Võ Lập Tuyết, chính là biết nha đầu này cả đời chỉ ở chung giường với mình, đắp chung mền, phu xướng phụ tùy, là nữ nhân tốt, biết nam nhân của nàng sẽ không hại nàng, nhất định nàng sẽ nghe lời mình.
 
Quả nhiên Võ Lập Tuyết không để cho hắn thất vọng, lại ôm chặt cánh tay của hắn dùng sức gật đầu, cũng không dám tiếp tục nhìn Phượng Hoàng đại thần.
 
Phượng Hoàng đại thần cắn cắn môi, quả quyết nói: "Ngươi đã không muốn tùy tùng ta, Phượng Hoàng Vân Y tự nhiên không thể tiếp tục tặng cho ngươi." Tay áo vung lên, một đoàn tinh vân sáng mờ từ trong cơ thể Võ Lập Tuyết đi ra, rơi vào trong bàn tay của nàng.
 
Bị người đoạt đi người mình trúng ý, sắc mặt Phượng Hoàng đại thần thật khó xem, nhưng cũng không nói gì nữa.
 
Bảo y bị lấy lại, Dược Thiên Sầu cũng không cần, không có thì không có, vui tươi hớn hở nắm Võ Lập Tuyết đi tới bên người Tất Trường Xuân nói: "Đây là sư phụ, mau gặp qua sư phụ."
 
Võ Lập Tuyết tự nhiên nghe nói qua vị sư phụ lợi hại này của Dược Thiên Sầu, mặc dù chưa được nhìn thấy tận mắt, nhưng lúc ở gia tộc từng thấy qua bức họa, lại buông lỏng tay Dược Thiên Sầu, cung kính quỳ xuống hành đại lễ nói: "Võ Lập Tuyết bái kiến lão tổ tông!"
 
"Uhm!" Tất Trường Xuân hơi đáp khẽ một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu cười hì hì giúp đỡ Võ Lập Tuyết đứng dậy, phát hiện cảm giác có chỗ dựa lớn vững chắc thật tốt, lôi kéo tay Võ Lập Tuyết nhìn Tất Trường Xuân nói: "Sư phụ! Đã tìm được Tuyết nhi, chúng ta trở về đi!"
 
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, Đạo cùng Ma Thần đánh cuộc vốn đang chờ Chiến Thần Duệ đến thực hiện, hiện tại sao có thể đi, hắn đi rồi, đánh cuộc làm sao bây giờ, những lời nói khi nãy chẳng lẽ tiểu tử này không nghe thấy?
 
Không biết rằng do Dược Thiên Sầu mượn cơ hội cho qua chuyện này, hắn không nghĩ Tất Trường Xuân có thể là đối thủ của Ma Thần, không cần phải bị người khác đưa ra làm tay đấm.
 
"Nếu đến đây, sự tình cần phải giải quyết."
 
Thanh âm của Ma Thần vang lên trên không trung, bóng người đã đứng ngay đối diện Tất Trường Xuân, hai người nhìn nhau, nháy mắt liền tóe ra hoa lửa, chiến ý song phương trực tiếp tiêu thăng.
 
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không xong, quanh co lòng vòng, sự tình thật vẫn không tránh thoát. Hắn biết tính khí Tất Trường Xuân, gặp cao thủ như thế nếu không đánh thống khoái làm sao chịu dễ dàng rời đi. Hắn sợ Tất Trường Xuân không rõ tình huống ăn phải thiệt thòi, nhanh chóng nhắc nhở nói: "Sư phụ! Hắn chính là Ma Thần."
 
Quả nhiên, vừa nghe được đối phương chính là Ma Thần, cho dù trời sập xuống hắn sẽ không đi, trong mắt Tất Trường Xuân sáng lên, vang vang mạnh mẽ hỏi: "Ngươi chính là Ma Thần Dạ."
 
"Chiến Thần Duệ, kính đại danh ngươi đã lâu, đáng tiếc khi ta sinh quân đã chết, luôn luôn vẫn lấy làm tiếc, không nghĩ tới ngươi còn sống, thật sự quá tốt!" Trên gương mặt băng sương vạn cổ bất hóa của Ma Thần hiện lên tia cười hưng phấn, mái tóc rối bời bay múa, chiếu rọi cùng áo bào xanh đối diện.
 
"Ta chưa từng gặp qua Chiến Thần Duệ, ta chính là ta, lão phu Tất Trường Xuân!" Tất Trường Xuân không muốn dính tới Chiến Thần Duệ, chuyện chưa xác minh hắn cũng không muốn nghe ai bảo sao hay vậy, dù kiếp trước mình thật sự là Chiến Thần, hắn cũng không cho rằng chuyện huy hoàng đã qua cùng kiếp này có bất kỳ quan hệ nào.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.