Thấy Hồng Thái Long biết tội nhận phạt, Bàn Long đại thần nói tiếp:"Đi đi!"
Trên kim đài tám góc xuất hiện một đoàn huyền quang, hiển nhiên là một thông đạo đi sang nơi khác. Hồng Thái Long tạ ơn đứng dậy, hành lễ với Bàn Long lão tổ trên kim đài, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng.
Đi lên kim dài, tới lúc sắp bước vào huyền quang, Hồng Thái Long không biết nhớ ra cái gì đó, dừng lại quay đầu lại liếc nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng sững sờ. Nghĩ đến mình coi như là công đức viên mãn đi Long ngọc phúc hưởng phúc nhưng tiểu tử này một mình hứng chịu đả kích của Ma thần, cảm thấy có chút không đành lòng, trong mắt tràn đầy ý xin lỗi, khẽ cúi người chào rồi dứt khoát quay đầu, thân hình biến mất trong huyền quang.
Huyền quang trên kim đài theo đó biến mất, Dược Thiên Sầu còn giống như đang nằm mơ thì kim long khổng lồ đang lơ lửng đã hóa thành một đại hán cường tráng có màu da đồng hun, nửa thân trên để trần, đứng trên đài cao nhìn Dược Thiên Sầu phía dưới, nhàn nhạt hỏi:"Dược Thiên Sầu, ngươi đến Thần Long sơn của ta có ý gì?"
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, không nghĩ tới Bàn Long đại thần uy danh hiển hách lại biến thành bộ dạng như vậy, phục hồi tinh thần lại cung kính trả lời:"Vãn bối có một người bạn gái ở Thần hư cảnh. Trong lúc vô tình ở Phượng Hoàng thần miếu bị Phượng Hoàng đại thần mang đến thần giới, bởi vì nhớ thương nên đi theo Hồng Thái Long tới thần giới, muốn mượn đường Thần Long sơn, tìm kiếm Phượng Hoàng đại thần để hỏi tình hình bạn gái.
Hắn vốn lo lắng đối phương sẽ chất vấn chuyện mình mạo nhận là Đại thiên chưởng hình, ai ngờ đối phương hoàn toàn không hỏi tới nên còn tưởng rằng đối phương không biết.
"Thì ra là như vậy." Bàn Long đại thần giống như đại thúc nông gia bình thường, mặc dù trên cao nhìn xuống, nhưng hòa ái dễ gần cười hỏi:" Ngọc Thần cung của Phượng Hoàng phu thần cũng không phải chỗ mà ai cũng có thể đi, ngươi có nắm chắc nhìn thấy nàng không?"
"Không có." Dược Thiên Sầu thành thật thừa nhận, sau đó đưa ra Vô Thượng thần cung, hai tay dâng lên nói:"Đây là Vô Thượng thần cung mà vãn bối phí hết tâm huyết mới có được, nếu là Bàn Long phu thần có thể dẫn tiến, vãn bối cam tâm tình nguyện đem thần cung này kính dâng cho tiền bối."
Hắn từ lúc bước vào Tinh Cung nhìn thấy Bàn Long đại thần đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý lấy Vô Thượng thần cung tiêu trừ tai họa. Đưa Vô Thượng thần cung cho Bàn Long lão tổ, ít nhất cũng không làm Ma thần nhìn vào chằm chằm, hy vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian để cho sư phó yêu nghiệt kia hạ sơn, hoặc là có thể khiến Bàn Long đại thần giúp đỡ một lần.
Hắn giờ cũng đã đến Đại thần mạt kỳ, chỉ khi nào bị bức đến đường cùng mới có thể làm ra chuyện này. Cũng không cảm thấy mất mặt chút nào vì chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng thì làm một vài chuyện tiểu nhân có đáng là gì.
Tám thần long trên tám cột trụ hoàng kim đều lộ vẻ chấn động, hiển nhiên là cũng biết uy danh Vô Thượng thần cung, ánh mắt đều nhìn về Bàn Long lão tổ, không biết lão tổ có thể tiếp nhận hay không.
Bàn Long lão tổ nhìn Dược Thiên Sầu, cười vẻ bí hiểm, nói:"Hảo ý của ngươi ta xin nhận, nếu ngươi muốn đi cầu kiến Phượng Hoàng đại thần, cung thần không ngại giữ lại đưa cho nàng đi! Bất quá ta đang muốn đi Ngọc Thần cung một chuyến, theo giao tình của ngươi và đệ tử long tộc cũng đủ để ta thuận đường mang đi."
"Hức",..." Dược Thiên Sầu im lặng, không nghĩ tới bảo bối như vậy cũng không tặng được, tính toán sai lầm rồi, chỉ có thể ngượng ngùng thu hồi thần cung. Bất quá nghe được đối phương nguyện ý mang mình đi gặp Phượng Hoàng đại thần thì cực kỳ cảm kích:"Tiền bối đại ân đại đức, vãn bối ngày sau sẽ hồi báo."
Bàn Long lão tổ cười ha hả:"Như vậy chúng ta đi thôi!" Vừa nói tiện tay vẽ lên bên người một cái, một vết nứt không gian hiện ra rồi quay người đi vào trong đó.
Dược Thiên Sầu bị thủ đoạn của y làm cho kinh sợ, nhìn vết nứt thần bí không biết có nên tiến vào hay không, dù sao chưa từng thử qua đồ chơi này. Trong khe truyền ra thanh âm của Bàn Long lão tổ:"Chẳng lẽ sợ ta hại ngươi?"
"Không có, không có, Bàn Long đại thần nếu muốn hại ta thì cần gì phiền phức như thế." Dược Thiên Sầu liên tục nịnh nọt ròi nhanh chóng chui vào.
Vừa vào trong đó, liền thấy bóng tối vô tận, khắp nơi lôi điện tung hoành, một luồng loạn lưu muốn kéo hắn về phương vô định, với tu vi đại thần mạt kỳ của hắn nhưng không thể chống lại, nhất thời sợ toát mồ hôi.
Đang muốn liên hệ với Ô Thác Châu thì đột nhiên một đoàn quang cầu bắn tới bao vây hắn vào trong đó, chặt đứt không gian loạn lưu. Thân ảnh của Bàn Long đại thần cũng xuất hiện ở trước mắt hắn, nhàn nhạt cười nói:"Không cần kinh hoảng."
Quang cầu bao quanh Dược Thiên Sầu lập tức đi theo Bàn Long đại thần với vận tốc cực nhanh. Dược Thiên Sầu thấy trước mắt sáng ngời, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã phát hiện thấy mình ở trên một quảng trường bằng ngọc thạch, trên đỉnh đầu tinh không rực rỡ, cảnh tượng giống hệt như lúc ở Bàn Long Tinh Cung, khác nhau chỉ là một bên kim cung, một bên ngọc cung mà thôi.
"Bàn Long tới rồi."
Một giọng nữ thánh thót vang lên khiến Dược Thiên Sầu như tỉnh mộng. Hắn nhìn lại thì thấy một mỹ phụ đẫy đà, phong tư cao quý không thể hình dung đang chậm rãi bước tới, dung mạo mỹ lệ có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung cũng không quá đáng. Cho dù Dược Thiên Sầu kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp như thế, nhất là khí chất cao quý như nhật nguyệt tinh không, khiến cho người ta chỉ có cảm giác tôn sùng.
Bàn Long đại thần gật đầu, cười nói:"Hai người chúng ta thân là trọng tài, tự nhiên không thể tới trễ.". Y vừa nói vừa nhìn quanh," Nói vậy hôm nay những người khác cũng sẽ không bỏ qua chứ!"
"Bọn họ chờ giờ khắc này đã vô số năm, tự nhiên là sẽ không bỏ qua.", Mỹ phụ gật đầu ròi nhìn vào Dược Thiên Sầu, khẽ cười gật đầu, coi như là chào hỏi qua, cũng không hỏi Dược Thiên Sầu là ai, vì sao tới đây.
Dược Thiên Sầu từ trong thất thần tỉnh táo lại, tự nhiên cũng đoán được đối phương là người nào, vội vàng hành lễ nói:"Vãn bối Dược Thiên Sầu bái kiến Phượng Hoàng đại thần.
Trên mặt Bàn Long đại thần khẽ hiện ra nụ cười vẻ hài hước, nói tiếp giải thích:" Hắn cố ý chạy tới tìm ngươi, còn có vật lễ vật muốn tặng cho ngươi."
"Có vật lễ vật muốn tặng cho ta?" Phượng Hoàng phu thần nhìn Dược Thiên Sầu sửng sốt, cho dù nàng hiểu rõ thế sự, cũng nghĩ không ra Dược Thiên Sầu muốn đưa thứ gì cho mình.
Bàn Long đại thần liếc mắt với Dược Thiên Sầu:"Ngươi không phải là có việc muốn nhờ Phượng Hoàng phu thần sao?"
"Hức, dạ dạ dạ", Dược Thiên Sầu liên tục đáp, lại đem Vô Thượng thần cung ra hai tay dâng lên cho Phượng Hoàng phu thần .
Phượng Hoàng đại thần trịnh trọng nhận lấy Vô Thượng thần cung, nhíu mày nói:"Ngươi chẳng lẽ là muốn đem Vô Thượng thần cung tặng cho ta?"
Trong nội tâm nàng mơ hồ có chút mất hứng, nàng mặc dù chưa có tiếp xúc qua Dược Thiên Sầu nhưng cũng thầm chú ý, cũng biết nữ nhân bên cạnh hắn không ít, cộng thêm thái độ mập mờ của Bàn Long đại thần nên nhất thời hiểu sai, hoài nghi Dược Thiên Sầu không dưng tặng bảo, đem sắc tâm chiếu vào mình.
"Chính là đưa cho tiền bối." Dược Thiên Sầu khẩn trương xoa tay, nịnh hót cười nói:"Vãn bối ở thần hư cảnh thỉnh thoảng vào Phượng Hoàng thần miếu, nào ngờ bạn gái lại vướng vào cấm chế mà tiền bối di lưu, hy vọng tiền bối có thể giơ cao đánh khẽ, thả bạn gái ta ra."
Phượng Hoàng đại thần có chút trợn tròn mắt, người nầy không phải là coi trọng tư sắc của mình mà định hối lộ. Bàn Long đại thần bên cạnh hình như đang cười trộm,nụ cười khá giống với Hồng Thái Long, không hổ đều là long tộc. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ngươi nếu lấy được Vô Thượng thần cung, chẳng lẽ không biết Vô Thượng thần cung vốn là ta phong ấn đấy sao? Ta nếu muốn muốn nó, còn chờ ngươi tới đưa cho ta?" Phượng Hoàng đại thần có chút dở khóc dở cười đem thần cung trên tay đẩy trở lại.
Đúng vậy! Làm sao mình quên điều này. Dược Thiên Sầu ngây ngốc, đối phương chắc không động lòng đành đem thần cung thu hồi, nói vẻ yếu ớt:"Không biết bạn gái vãn bối bây giờ như thế nào?"
"Có một số việc hắn còn chưa rõ ràng.", Bàn Long đại thần cười nhẹ nói tiếp:"Hắn là vì cứu nữ nhân của mình nên mới đến thần giới, lo lắng bạn gái sẽ bị ngươi đối xử không tốt."
Phượng Hoàng đại thần nghe vậy ngẩn ra nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của Dược Thiên Sầu, lại lần nữa dở khóc dở cười nói:"Vũ Lập Tuyết có duyên với Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, đã thừa kế Phượng Hoàng vân y của ta, tương lai trời giáng bài vị, tất nhiên nàng có một chỗ ngồi, đứng trong Phượng Hoàng thần nữ giúp ta lo chuyện, làm sao ta có thể hại nàng, ngươi quá lo lắng rồi."
Tuyết nhi sẽ phong thần? Dược Thiên Sầu nghe vậy thì ngây dại nhưng ngay sau đó biến sắc:"Không được! Nàng là nữ nhân của ta, tại sao có thể cung phụng ngươi". Sau đó tựa hồ cũng cảm thấy lời của mình quá đáng nên vội sửa chữa:"Ta nghĩ bản thân Tuyết nhi cũng không nguyện ý phong thần ."
"Dược Thiên Sầu, không nên lòng tham chưa đầy, nữ nhân bên cạnh ngươi đã đủ nhiều rồi, chẳng lẽ ngay cả Phượng Hoàng thần nữ của ta cũng không muốn bỏ qua cho? Ta khuyên ngươi hay là bỏ ý niệm này đi." Phượng Hoàng đại thần khẽ lắc đầu cự tuyệt, bất quá ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu có chút cổ quái, nàng phát hiện lá gan người này thật đúng là khá lớn. Người bình thường có ai nhìn mình không nơm nớp lo sợ, chỉ riêng hắn vì nữ nhân của mình lại dám cò kè mặc cả.
Dược Thiên Sầu còn đang muốn cãi thêm thì lại nghe trong tinh không vang lên một chấn động dữ dội. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một vết nứt không gian vừa hé mở rồi một vị tráng hán uy vũ tay cầm đại chùy bước ra từ trong tia chớp, điện quang lượn lờ trên đại chùy, đang từng bước bước qua.
Ngay sau đó lại thêm một vết nứt không gian khai mở, một nam tử áo trắng toàn thân bao phủ trong bạch quang bước ra. Dược Thiên Sầu còn chưa định thần thì đã có thêm một nam tử áo vàng vẻ mặt ngạo khí bước ra. Xuất hiện cuối cùng là một nữ tử xinh đẹp chí cực như Lạc Thần, không hề thua kém Phượng Hoàng đại thần, xiêm y bồng bềnh, chân đạp trên bọt sóng, trên mặt đầy ý cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]