Chương trước
Chương sau
Đừng nói bản thân hắn không có thời gian. Cho dù có, hắn cũng sẽ không để đem quần thể dân chúng nhân gian cắp đi tu luyện, lại càng không có thời gian đi bồi dường đám con cháu Hoàng gia này. Hắn cũng không muốn làm cho Thạch Tiểu Thiên mất hết thể diện, vì thế xoa đầu đám tiểu công chúa, tiểu Hoàng tử dặn dò phải lấy dân làm gốc, hơn nữa còn cường điệu hóa, nếu ngày sau ai dám đàn áp dân chúng. Sớm hay muộn hắn cũng chạy đến đích thân thu thập.
 
Sau khi hăm dọa đám tiểu bối xong. Dược Thiên sầu lấy cớ mệt mỏi đuổi toàn bộ đám người này đi, trong đại sảnh chỉ còn lưu lại một mình Thạch Tiểu Thiên. Dược Thiên Sầu đưa lưng về phía hắn, bưng ly trà thơm lên nhấp qua một ngụm. Bỗng nhiên trong bàn tay còn lại, lóe ra ánh hào quang rực rỡ, nhanh như chớp ngưng thụ thành hai khối lệnh bài, xuất hiện ở trong tay của hắn. Tiếp đó quẳng ném ra phía sau, nói: "Ngươi hãy nhìn kĩ đi."
 
Thạch Tiểu Thiên khó hiểu cầm hai khối lệnh bài lên ngắm nghía. Nhìn thấy trước sau hai mặt đều có khắc chừ, một mật là chừ "lệnh", một mật là hai chữ "Vĩnh Trấn", xung quanh có hoa vãn chim bay cá nhảy phi thường sống động. Hai chiếc lệnh bài này thoạt nhìn giống nhau như đúc. Sau khi xem qua Thạch Tiểu Thiên hồ nghi dò hỏi: "Lão đại! Đây là tặng cho ta hay sao?"
 
Dược Thiên sầu đặt chén trà trong tay xuống, lấy một khối lệnh bài về, lắc lư nói: "Khối lệnh bài kia sau này ngươi hãy đem làm tín vật mà sử dụng. Một khối tặng cho ngươi, một khối ta đem tặng cho người khác. Nếu một ngày, có người cầm khối lệnh bài này đến tìm ngươi, trong khả năng thì ngươi hãy tận lực giúp đỡ một phen. Nhiều nhất chỉ được ba lần, sau ba lần hãy đem lệnh bài thu hồi."
 
Thạch Tiểu Thiên gật đầu: "Ta nhớ kĩ rồi."
 
Dược Thiên sầu thu một khối lệnh bài vào trong tay áo, nhàn nhạt nói: "Có chuyện này ta muốn nói cho ngươi biết, ta luôn luôn hy vọng nhân gian chính là nhân gian. n oán giữa phàm nhân chúng ta đừng nhúng tay vào làm gì. Đó cũng là một trong những nguyên nhân ta đưa tất cả tu sĩ nhân gian đi. Bước tiếp theo, ta còn muốn xóa sỏ đám yêu ma quỷ quái ở trong nhân gian, để cho nhân gian trời yên biển lặng, trải qua những ngày tháng yên vui êm đềm. Sở dĩ ta lưu ngươi ở lại nhân gian, là hy vọng ngươi hiểu được dụng tâm lương khố của ta, cũng hy vọng ngươi xứng đáng với hai chữ "Vĩnh Trấn" trên khối lệnh bài này. Chờ ngày sau nguyện vọng của ta hoàn thành. Ta mong ngươi sẽ trấn thủ nhân gian, tạo phúc cho bá tánh trong thiên hạ. Không để cho đám yêu ma quý quái vươn tay thò vào trong nhân gian thêm nữa."
 
Thạch Tiểu Thiên không nghĩ qua Dược Thiên sầu thế nhưng sẽ đem toàn bộ nhân gian phó thác cho mình. Trong lúc đang kích động, thì lại phát hiện ra Dược Thiên sầu đã biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
 
Trong một tiểu trấn dân phong thuần phác. Dược Thiên sầu yên lặng xuất hiện ở trong một tòa phủ viện xa hoa, ngắm nhìn bốn phía xung quanh thì chợt nhận ra, tòa phủ viện này cùng năm xưa khi chính mình rời đi, đã khác xưa rất nhiều.
 
Dược Thiên Sâu nhíu mày, chậm rãi dạo bước trong vườn hoa cẩm tú, chính ở nơi này năm xưa hắn đã giết chết một người. Lúc ở Hoàng cung nhìn thấy một nhà Thạch Tiêu Thiên xong, hắn liền thấy cảnh sinh tình, cho nên đã quyết định thuận tiện quay về nhà xem qua. Kết quả mới trông thấy được cái cảnh tòa phủ đệ xa hoa này.
 
Mấy người hầu bỗng nhiên trông thấy người lạ xuất hiện ở bên trong hoa viên, xem phương thức ăn mặc thì cũng không giống một đại nhân vật, đang muốn tiến đến chất vấn, thì đã nhìn thấy người này đang chậm rãi dạo bước ở bên trong vườn, có vẻ không giống bình thường cho lắm, nên đành phải nhu thuận câm miệng. Không bao lâu sau, một người quản gia tuổi tác khoảng chừng trung niên chạy đến, nhìn Dược Thiên sầu đánh giá một phen xong, sau đó mới chắp tay cười làm lành dò hỏi: "Ta là quản gia Dược phù. Chẳng hay vị khách quý này là ai, vì sao ta chưa từng gặp ngài qua bao giờ?"
 
vẫn còn là Dược phủ thì tốt rồi! Dược Thiên sầu nhàn nhạt nói: "Kêu Dược Vô sầu đến gặp ta."
 
"Lão gia nhà chúng ta đang ở ngoài sảnh tiếp khách nói chuyện kinh doanh, ngài chờ một chút ta đi thông báo." Theo sau, gã quản gia cúi đầu khom lưng chạy đi, vốn hắn định thăm dò một chút, nhưng thấy ngữ khí đối phương bất hảo, trực tiếp gọi thẳng kỳ danh gia chủ, cho nên bản thân hắn cũng không dám lãnh đạm.
 
Gã quản gia vừa chạy đi không bao lâu, thì đã thấy một tên thanh niên dáng người béo mập xông vào bên trong hoa viên, thoạt nhìn bộ dáng cũng chỉ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi mà thôi, phía sau còn dẫn theo một đám công tử ăn chơi trác táng. Mắt la mày liếng, nhìn thấy nhóm nha hoàn đi qua cúi đầu hành lễ, kinh hô một tiếng "đại thiếu gia", thì đã bị nhóm bạn xấu của đại thiếu gia tùy tay ăn vài miếng đậu hũ, mấy nàng nha hoàn ủy khuất cắn môi, nhưng cũng không dám nói gì, sau đó lặng lặng chạy đi.
 
Đại thiếu gia?
 
Dược Thiên sầu khẽ nhíu mày nhìn gã thanh niên béo mập, thầm nghĩ Chẳng lẽ đây là thằng cháu trai của mình hay sao? Theo sau, Dược Thiên sầu nhãn tình dần dần trở nên băng sương lạnh lùng, chắp tay sau lưng bước ra chặn đường đám ác thiếu quần áo lụa là này.
 
Mấy tên ác thiếu nhìn thấy có người bước ra chắn đường, cũng đưa mắt nhìn nhau dừng bước. Gã béo mập đảo mắt đánh giá Dược Thiên sầu, có chút không rõ lai lịch của người này là ai, mà dám ở trong nhà mình ngăn cản đường đi của mình.
 
"Ta là đại thiếu gia Dược phủ. Chẳng biết tôn giá là ai, vì sao lại ở trong hoa viên nhà ta, chắn đường của ta?" Gã thanh niên béo mập chắp tay dò hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Dược Thiên sầu nhàn nhạt đáp: "Ta Chẳng biết cái gì là đại thiếu gia Dược phủ. Ta chỉ ngẫu nhiên đi qua cửa sau, thấy cửa mờ, muốn tiến vào trong nhà xin chén trà mà thôi.
 
Đám thiếu gia quần áo lụa là nghe vậy thì không khỏi ngẩn ra, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện tình như thế này. Gã béo mập thì Mang diễn cảm hồ nghi, nhà mình trước sau đều có hạ nhân canh gác, giống như không dễ dàng xâm nhập vào trong hoa viên này đi!
 
Đúng lúc này, gã quản gia đã vội vàng chạy về. Đầu tiên hướng gã thanh niên béo mập hành lễ, sau đó thuận miệng xưng hô với đám bằng hữu của đại thiếu gia, mỉm cười lấy lòng. Cuối cùng mới đi tới trước người Dược Thiên sầu, trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Lão nhân gia nhà ta nói, trong nhà hôm nay không có mời khách nhân đến chơi."
 
"Ta là ai, ngươi còn chưa đủ tư cách để hỏi." Dược Thiên sầu quẳng ném ánh mắt ra ngoài hoa viên, hắc hắc cười lạnh nói: "Xem ra ta còn phải thinh hắn động thân ah!"
 
"Uy! Đúng là dám tự tiện xông vào nhà người dân ah!"
 
"Dược ức ô, tùy tiện xông vào nhà người dân, có thể báo quan đến bắt đó nha."
 
"Báo quan cái gì. Mang côn ra đánh chết hắn đi thôi!"
 
Nghe đám bằng hữu châm lửa thổi gió, diễn cảm trên gương mặt béo mập rất nhanh đã trở nên vận vẹo thành một đoàn. Hung hăng bước tới túm lấy áo của Dược Thiên Sầu, lại phát hiện ra không sao di chuyển được. Ngoài miệng chưa kịp thốt ra lời kinh hãi, thì đã bị Dược Thiên sầu dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, vả cho một cái tát.
 
"Bốp"
 
Thân hình béo mập lăng không bay lên, phỏng chừng cả đời này hắn đều chưa từng được bay liệng qua như thế. Sau đó, hung hăng nện xuống dưới đất cách xa vườn hoa vài thước. Đồng thời thanh âm kêu thảm như heo nái bị chọc tiết cũng vang lên.
 
"Dám ngang nhiên đánh người sao! Chúng ta CÙNG lên!" vốn đám ác thiếu đã động lòng từ trước rồi, vì thế lúc này nhanh chóng quát tháo xông lên. Kết quả "phanh phanh" một trận thanh âm loạn hưởng, bóng người bay loạn đầy trời, rơi xuống địa phương cách vườn hoa mấy trăm thước, thanh âm kêu rên thảm thống hỗn loạn vang lên.
 
Gã quản gia vừa chạy đến nâng đỡ đại thiếu gia ngồi dậy, thì đã trông thấy đại thiếu gia mặt mũi sưng phù giống như đầu heo, bất quá vẫn cao giọng quát: "Người đâu! Người đâu?"
 
Kỳ thật, hắn không cần gọi, đám gia đỉnh hộ viện đã từ bên ngoài chen chúc nhau ùa đến. Vừa thấy đại thiếu gia chỉ tay, mơ hồ không rõ quát: "Đánh chết hắn, đánh chết hắn cho ta!"
 
Nào ngờ vừa mới xông lên phía trước, cả đám người liền bắn ngược ra ngoài, nằm sõng soài trên mật đất kêu rên thảm thiết. Cũng không nhìn thấy Dược Thiên sầu đã ra tay bằng cách nào, mà làm cho bọn hắn không sao đứng dậy nổi. Lúc này những người khác đã hoảng sợ, đều không dám đến gần Dược Thiên sầu.
 
Đại thiếu gia béo mập cùng đám bằng hữu ác thiếu lảo đảo bỏ lên, cả đám trừng mắt níu lười há miệng ngắm nhìn Tràng cảnh bốn phía xung quanh, ý niệm đầu tiên nghĩ đến chính là đụng phải cao thủ giang hồ. Chỉ bằng đám gia đỉnh trong nhà muốn ứng phó với một cao thủ giang hồ là không có khả năng ah!
 
Dược Vô Sầu đứng ngoài đại sảnh nói chuyện kinh doanh. Lúc này rốt cuộc đã bị động tĩnh trong hoa viên làm cho chú ý. Theo sau, ngoài hoa viên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Dược Vô sầu dẫn theo một đám quân sĩ chạy đến, chứng kiến Tràng cảnh bốn phía xung quanh, liền bước tới trước mặt đứa con béo mập của mình quát tháo dò hỏi.
 
Lúc này tự nhiên không ai là có ngoài lệ, đều chỉ tay về phía Dược Thiên sầu!
 
Dược Vô Sầu thấy vậy, buồn bực muốn chất vấn, hỏi xem đối phương là ai, mà dám ngang nhiên xông vào phủ đệ Dược gia hành hung đánh người?
 
Tuy rằng đã mấy chục năm không gặp nhau. Nhưng khi Dược Vô sầu vừa nhìn thấy Dược Thiên sầu đứng ở nơi đó, thì nhất thời đã như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cả người si ngốc ra, há miệng lắp bắp nói: ""ngươi.., ngươi.., ngươi...."
 
Vừa muốn kêu tên đại ca thì đã bị Dược Thiên sầu trừng mắt ngăn cản. Lập tức nghĩ ra là đại ca không muốn tiết lộ thân phận của mình....
 
"Gã ác thiếu béo nung núc này là đứa con ngươi dạy dỗ hay sao?" Dược Thiên sầu quăng ném ánh mắt nhìn gã thiếu gia béo mập, bĩu môi nói.
 
Dược Vô Sầu lúng túng đáp: "Người.., tới như thế nào không thông báo trước một tiếng. Có phải là đã phát sinh ra cái chuyện gì hiểu nhầm rồi hay không?"
 
Lúc này đám gia đỉnh và mọi người xung quanh, nhìn thấy cái bộ dáng này của Dược Vô Sầu, thì nhất thời kinh nghi bất định liếc mắt nhìn nhau...
 
"Không phải ta đã kêu người đi thông báo cho ngươi rồi sao? Bây giờ ngươi thật uy phong, ngay cả ta muốn thinh cũng khó khăn như vậy. Hơn nữa, còn hảo hảo dạy dỗ ra được đứa con giỏi giang như thế này." Dược Thiên sầu bĩu môi nhìn gã thiếu gia béo mập, nói: "Dám hướng ta động thủ, còn nói là muốn đánh chết ta. Ngươi dạy dỗ đứa con này rất có tiền đồ ah!"
 
"A!" Dược Vô sầu chấn động, đại ca mình chính là nhân vật thần tiên cười mây cười gió ah! Đứa con mình thế nhưng còn dám hướng đại ca ra tay, quả thực đúng là chán sống mất rồi. Lùi một vạn bước mà nói, nào có đạo lý cháu ruột đánh ông bác của mình bao giờ đây chứ!
 
Hơn nữa, còn đang trông mong ngày sau gia tộc hoạn nạn, còn phải dựa vào vị đại ca này xuất thủ tương trợ nữa ah!
 
Dược Vô Sầu đã hoàn toàn nổi giận, trừng mắt lạnh nhìn đứa con béo mập, nước miếng văng tử lung tung sầm lên: "Nghịch tử! Mau lại đây cho ta."
 
Lúc này gã thiếu gia béo mập đã sợ tới mức toàn thân không ngừng run rẩy, một tay ôm má sưng húp, một tay trộm níu áo quản gia, ý tứ là muốn nhờ quản gia cầu tình cho mình!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.