Nếu đường đường là thiếu chủ Ma Cung nói đến nước này, thì gã thủ lĩnh kia tự nhiên sẽ không phản đối thêm nữa. Nếu không đúng là kẻ không biết thức thời, cho dù hiện giờ Dạ Vạn Tông buông tha cho hắn, sau này Thanh Thiên Đại Ma Vương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, làm không tốt sẽ giết hắn ngay ở trước mật thiếu chủ Ma Cung, đây cũng là chuyện tình rất có khả năng sẽ xảy ra nếu hắn không biết điều.
Vì thế gã thủ lĩnh nhanh chóng giải khai hình phạt cho nữ tử dung nhan xinh đẹp ở trong đám người, đem nàng tách ra. Lúc này, Dạ Vạn Tông đứng trên sườn núi, khẽ vươn tay hư không nhiếp vật, kéo nàng lên sườn núi, một tay luồn qua vòng eo mềm mại của nàng, một tay tách mái tóc rối loạn đang che phủ khuôn mật xinh đẹp kia. Nhất thời dung nhan khuynh quốc khuynh thành liền phơi bày ra, làm cho diễn cảm của mấy huynh đệ không khỏi trở nên ngưng trọng hơn.
Vốn nữ nhân kia còn muốn giãy giụa, có vẻ như vừa kinh hãi, lại vừa có chút thẹn thùng. Dạ Vạn Tông ảm đạm cười nói: "Chúng ta quay về thôi."
"Quay về?" Dạ Thác Biển ngạc nhiên: "Không muốn đi du ngoạn thêm chút nữa hay sao?
Đúng lúc này, mấy ngàn nam nữ hứng chịu roi da đàn áp, nhất tề sôi nổi quỳ xuống, cầu xin nói: "Thiếu chủ.., cứu mạng ah!"
Lúc này hiện Trường hỗn loạn thành một đoàn, Bởi vì chúng nhân nhìn thấy có người được cửu sống. Nên lập tức đã dấy lên hy vọng cầu sống mong manh.
Dạ Vạn Tông sẽ không cửu bọn họ và cũng vô pháp cửu nổi bọn họ, thoáng quẳng ném ánh mắt khinh thường coi rẻ chúng sinh, nhìn xuống phía dưới, liền nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Sau đó Mang theo nữ nhân dung nhan xinh đẹp, nhanh như chớp lao vào trong màn huyết vân dày đặc, bao phủ núi non trùng điệp bốn phía xung quanh. Hai huynh đệ ở phía sau thoáng liếc mắt nhìn nhau, cười hắc hắc khoát tay áo, cũng đuổi theo quay trở về.
Trên quan ải nhanh chóng vang lên tiếng quát mắng tức giận, tiếng kêu rên thảm thiết hỗn loạn thành một đoàn, đám tù phạm hoảng hốt chạy vào trong kiểm tra, xong xuôi thì nhóm thủ vệ canh gác xuất ra mấy chiếc phi hành thoi cờ lớn, đem đám người đẩy lên. Sau đó chuyển hướng bay vào nơi thâm sâu trong vùng núi non trùng điệp.
Không bao lâu sau, trước mắt đám người đang nơm nớp lo sợ, đã xuất hiện một Ngọn đại sơn nguy nga hùng vĩ, sơn thế dữ tợn, nhưng đó cũng không phải là điểm đến của đoàn người, phi hành thoi chờ bọn họ vòng qua Ngọn núi khổng lồ này, tiếp tục xâm nhập vào bên trong. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện, bọn họ phóng mắt ngắm nhìn tòa cung điện to lớn nằm bên trên đỉnh núi kia. Đó là một tòa cung điện nguy nga bao phủ thuần một màu huyết sắc, và cũng là Ma Cung, nơi trú ngụ của Tam Dạ Ma Quân ở trong truyền thuyết!
Trên đỉnh núi, có một gã nam nhân thân mặc Trường bào màu trắng, thoạt nhìn bộ dáng phi thường sạch sẽ, khuôn mật cũng trắng nõn mịn màng, nhưng biểu tình thì khô khan không nói không cười, yên lặng đứng trên pho tượng màu đen, điêu khắc hình kỳ lân thần thú, ngắm nhìn mấy chiếc phi hành thoi bay qua sườn núi. Trên thực tế quảng Trường trên đỉnh núi có điêu khắc rất nhiều pho tượng hình thú dữ dằn, quay mặt nhìn về bốn phương tám hướng, hình tượng trông vừa sống động, mà lại vừa uy vũ dọa người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này một đạo lưu quang bay tới, đáp xuống lưng con kỳ lân thú màu đen cao lớn, quỳ gối bái chào nói: "Tham kiến Lý công công!"
Đây chính là gã thủ lĩnh nhóm thị vệ trấn thủ quan ải. Nam nhân mặc áo bào màu trắng đứng trên lưng pho tượng kỳ lân thú, chậm rãi xoay người nhìn hắn, dùng ngữ khí the thể bén nhọn nói: "Chuyện gì?"
Gã thủ lĩnh quan ải, liền đem chuyện tình Dạ Vạn Tông đưa một nữ nhân tù phạm của Thanh Thiên Đại Ma Vương Mang đi, người mặc áo bào trắng sau khi nghe xong thì mặt không đổi sắc, phất tay ý bảo đã biết rồi. Chờ sau khi gã thủ lĩnh quan ải rời đi, hắn mới quay đầu nhìn về phía tòa cung điện nguy nga to lớn, nằm trong màn huyết vân dày đặc. Bỗng dưng thân ảnh lóe lên, vân đạm phong khinh tiêu sái hiện thân ở trước môn khẩu tòa cung điện, ung dung nhấc chân bước vào. Bên trong cung điện im ắng dọa người, trên vách tường bốn phía xung quanh, khắp nơi đều điêu khắc đồ án hình thú thời hồng hoang, bắt mắt nhất chính là chiếc vương tọa, điêu khắc bằng hồng ngọc nằm ở trên đài cao chót vót. Thoạt nhìn không hề trông thấy chút ngấn lệ nào, hiển nhiên đây là do điêu khắc ra từ một khối hồng ngọc chính thể.
Bên trên vương tọa có một gã nam nhân dáng người cường tráng đang ngồi, một thân giáp trụ màu đen sáng bóng, áo choàng bên ngoài màu đỏ tươi tinh tế, mày rậm mi thô như sừng rồng, mũi vểnh huyền đàm, môi dày chắc nịch. Một cánh tay hắn để trên lan can thành vương tọa màu huyết ngọc, một tay chống lên trán, hai mắt khẽ nhắm vào nhau. Một chân khoanh tròn dưới đùi, một chân khác thì giẫm lên vương tọa....
Cả người yên lặng ngồi ở đó, cũng không hiểu còn thức hay là đã Ngủ mất rồi. Tuy rằng cả người giống như đang buồn ngủ, nhưng lại như mãnh hổ không giận mà uy!
Lý công công một thân áo bào trắng nhẹ nhàng bước tới, đứng ở bên cạnh khom lưng cúi đâu, thấp giọng đem chuyện tình Dạ Vạn Tông đưa một nữ nhân tù phạm, do Thanh Thiên Đại Ma Vương chuyển tới. Mang đi.
Người nọ nghe xong chỉ nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, tỏ vẻ đã biết rồi. Lý công công đang muốn rời đi, thì chợt phát hiện nhãn tình của người nọ khẽ mở ra, trong mắt ân chứa tinh quang, cho nên đã nhanh chóng dừng bước, khom lưng cúi đầu chờ đợi phân phó.
"Trùng hợp như thế sao?" Người nọ hai mắt lóe ra tinh quang, môi dày khẽ nhúc nhích, phát ra thanh âm hùng hậu nói: "Điều tra rõ ràng lai lịch của nữ nhân kia, có chút mở ám thì do ngươi xử lý. Nếu chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, thì hãy quên đi....Vạn Tông sợ rằng trong lòng đối với ta đang có không ít oán khí đi."
Lý công công đang muốn lĩnh mệnh rời đi, nhưng sau khi nghe được câu này, thì không khỏi lặng thần trầm ngâm, hồi lâu sau mới lên tiếng đáp: "Có một ngày thiếu chủ sẽ lý giải nỗi khổ tâm của Ma Quân...."
Nhìn thấy ánh mắt người nọ, chậm rãi khép vào, hắn không nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng xoay người bước ra ngoài cung điện.
Ngay khi Lý công công xuất cung không bao lâu, thì bên tai người nọ khẽ co giật, hai mắt hung hăng mở ra ngắm nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ nghe thấy bên tai có thanh âm mông lung, đang kinh hô: "Tam Dạ....Tam Dạ...."
Lúc này hắn mới trầm giọng quát: "Là ai?"
Lời này vừa nói ra, thanh âm mông lung trong hư không giống như đã tìm thấy mục tiêu, một đoàn bạch quang dịu dàng mau chóng xuất hiện ở giữa không trung, hơn nữa còn giống như thực chất gợn sóng khuếch tán dần ra, tựa như đang khai mở một bức tranh cuộn tròn, cảnh tượng trong tranh rõ ràng hiện ra bên trong cung điện.
Trong bức tranh, một gã nam nhân thân mặc bạch y nho nhã, đang nhìn chằm chằm vào mình. Cạnh đó còn thấy một gã nam nhân kim trang uy nghi, trong ánh mắt nhìn về phía mình đã tràn ngập cảnh giác. Hơn thế nữa, đằng sau còn nhìn thấy hai người xa lạ, đang phơi bày ra biểu tình kinh ngạc, cũng là nghẹn họng trân trôi ngắm nhìn chính mình.
Ở phía bên kia bức tranh, bên trong sơn cốc, đám người Dược Thiên sầu vừa trông thấy nam nhân thần tình uy vù xuất hiện ở trong gương thì đã lập tức nín thở ngưng
thần ngắm nhìn đối phương. Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân khẽ đưa mắt nhìn nhau, hẳn là đều không còn phải đoán nhiều làm gì, nam nhân thần tình uy vũ phản chiếu ở trong chiếc gương kia, khẳng định chính là Tam Dạ Ma Quân trong truyền thuyết!
Trong gương, Tam Dạ Ma Quân thoáng ngẩn ra, dường như trông thấy chuyện tình bất khả tư nghị bình thường. Bỗng dưng hung hăng đứng dậy, trừng mắt hố lên nói:
"Bạch Khải. Kim Thái, là hai người các ngươi?"
Bạch Khải cùng Kim Thái nhìn nhau, nhất tề chắp tay nói: "Ma Quân biệt tích không thấy bóng dáng. Chẳng biết là có khỏe hay không?"
Đứng một bên Dược Thiên sầu cũng chắp tay theo, cảm giác đối mặt với nhân vật tầm cờ này, mình đứng trống không thì quả là có điểm kì quái. Đại Minh Luân khẽ liếc mắt nhìn hắn, có vẻ như là đang hỏi, ngươi muốn xem náo nhiệt gì ở đây.
"Này...." Tam Dạ Ma Quân nâng tay chỉ sang, ánh mắt kinh nghi bất định nói: "Đây là có chuyện gì?"
Bạch Khải nhàn nhạt cười nói: "Ma Quân có điều không biết. Hắc Diệu Minh Quang Kính trên tay ta có khả năng thăm dò âm dương, tùy thời có thể câu thông liên hệ với bất kỳ người nào ở trong tam giới. Ta cùng Kim Thái đã lâu không trông thấy Ma Quân, nên đã dắt tay nhau tới đây bái kiến, hy vọng là không có quấy rầy Ma Quân."
"Hắc Diệu Minh Quang Kính...." Tam Dạ Ma Quân nhíu mày trầm ngâm, biểu tình kinh ngạc trên mật dần dần thu liềm, sau khi khôi phục bình tĩnh, mới nhìn mấy người cười lạnh nói: "Hai các ngươi đúng là cái Thứ vô liêm sỉ, đã muốn bái kiến Bổn quân, vì sao không xuất ra thành ý, khai mở phong ấn Ma giới, đích thân tới Ma Cung giáp mặt cầu kiến bổn quân!"
Dược Thiên sầu trộm liếc mắt ngắm nhìn về phía Kim Thái, phát hiện ra lúc này hắn đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, không dám hé răng nửa lời. Biểu tình trên mật mơ hồ còn trông thấy nét khẩn trương, giống như chuột nhìn thấy mèo bình thường. Dược Thiên sầu không khỏi than thầm, xem ra Tam Dạ Ma Quân này đúng là danh bất hư truyền, có thế đem Kim Thái dọa thành như vậy, quả đúng là vạn vật nảy sinh tương khắc nhau ah!
"Ma Quân vẫn còn tức giận chưa tiêu, ta và Kim Thái làm sao dám đến yết kiến Ma Quân đây. Chỉ đành xa cách hai giới mà bái kiến thôi." Bạch Khải diễn cảm thành khẩn nói: "Đợi ngày nào đó Ma Quân nguôi giận, hai chúng ta sẽ tìm đến Ma Cung, hướng Ma Quân bồi tội."
"Hảo nha! Quả nhiên đúng là vô pháp vô thiên, dám hoa ngôn xảo ngữ đùa giỡn cùng bổn quân." Tam Dạ Ma Quân nghe vậy thì không khỏi căm giận tím mặt. Bởi vì hắn không tin Kim Thái cùng Bạch Khải sẽ dám đích thân tới Ma Cung tìm hắn bồi tội. Lúc này liền vươn tay chỉ thẳng vào hai người quát: "Hai gã tiểu nhân cuồng vọng, các ngươi bất quá chỉ là hai con chó săn, năm xưa bổn quân dựng lên, để thay thế bổn quân trông nom Tiên giới cùng Minh giới mà thôi. Nếu không có Bổn quân, hai các ngươi có năng lực gì, mà đỏi ngồi lên ngai vàng Tiên Đế cùng Minh Hoàng đây chứ? Hai tên kiêu ngạo này, nuôi các ngươi béo tốt, các ngươi liền quay đầu cắn lại chủ nhân. Các ngươi chờ đó, đợi ngày ta bước ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết, đời đời kiếp kiếp phải gánh chịu tra tấn dày vò."
Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân nghe vậy đều âm thầm kinh hãi. Bởi vì xưa nay chúng sinh trong Tiên Minh hai giới, đều cho rằng Bạch Khải và Kim Thái là anh hùng năm xưa chống lại quần ma. Nhưng nghe ý tứ trong lời nói này của Tam Dạ Ma Quân, thì hắn còn là người đỡ đầu của Kim Thái cùng Bạch Khải ah!
Chẳng trách năm xưa khi Tiên Đế cùng Minh Hoàng tiền nhiệm chết trận, bỗng dưng hai người này liền xông ra tung hoành Tiên Minh hai giới, mấy lần dẫn dắt chúng nhân thoát khỏi hiểm cảnh quần ma bao vây, kết quả đương nhiên là dễ dàng ngồi lên ngai vàng rồi. Nguyên lai phía sau còn ẩn chứa một cái bí mật kinh thiên như thế này!
Mẹ nó! Đã sáng tô bí mật quan trọng như thế, hai người này sẽ không sát nhân diệt khâu đó chứ? Dược Thiên sầu có chút cảnh giác liếc mắt ngắm nhìn Bạch Khải và Kim Thái, đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời sẽ rời đi. Đại Minh Luân đồng dạng cũng khẩn trương liếc mắt nhìn hai người....
Bạch Khải và Kim Thái sắc mặt đại biến, không nghĩ qua Tam Dạ Ma Quân đã hiểu lầm lời nói của Bạch Khải, tường rằng hai người mình đang trêu đùa hắn, nên đã hung hăng vạch rõ âm mưu cấu kết ngày trước ra. Điều này khiến cho Kim Thái cùng Bạch Khải trong lòng có chút hối hận, vì đã Mang theo Dược Thiên sầu và Đại Minh Luân tới đây....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]