Chương trước
Chương sau
"Làm sao thế?" Đại Minh Luân thản nhiên hỏi, bỗng dưng hắn phát hiện hành vi cử chỉ của người này cùng thế giới này có chút không giống nhau.
 
"Cá nướng này, vì sao có mùi hương trên người Lục nhi ah? Ách, đây giống như không phải mùi cá nướng đi." Dược Thiên Sầu khẽ lầm bầm, thoáng nghiêng đầu nhìn ra dò hỏi: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì hay không?"
 
"n, đương nhiên là mùi cá nướng rồi." Đại Minh Luân tức giận nói.
 
"Không đúng! Chẳng lẽ đây chính là..." Dược Thiên Sầu nhãn tinh sáng lên, lúc này mới quay đầu nhìn sang trái phải.
 
Đại Minh Luân nhìn chằm chằm vào hắn, bỗng dưng đôi con ngươi co rút lại. Chỉ thấy địa phương Dược Thiên Sầu ngồi, đột nhiên xuất hiện một bức tường quang mang trong suốt, nếu như bức tường quang mang này không gạn sóng lăn tăn thì sẽ rất khó phát hiện ra. Mà Dược Thiên Sầu thân ở trong đó hết nhìn đông, lại ngó tây, không hay biết gì, có vẻ giống như một tên trộm cá chân chính. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
""Cần thận phía sau!" Đại Minh Luân kinh hãi quát lên một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy cả kinh, hung hăng quay đầu nhìn về phía sau, cả người đột nhiên biến mất nguyên tại chỗ. Thấy vậy, Đại Minh Luân cấp tốc nhảy dựng lên, hai tay áo vung ra, quang mang hình trăng lưỡi liềm nhanh như thiểm điện kích thẳng vào bức tường huyền quang. Nhưng mà bức tường huyền quang kia, cơ hồ là khi Dược Thiên Sầu biến mất, thì nó đồng thời cũng tiêu thất theo.
 
Đại Minh Luân lao tới gần đống than củi nướng cá, thu liễm hơn mười đạo lưu quang hình trăng lưỡi liềm bao vây xung quanh người! Theo sau, chỉ thấy Đại Minh Luân cấp tốc bay lên không trung, dạo quanh bốn phương tám hướng, nhưng thủy chung vẫn không trông thấy bóng dáng của Dược Thiên Sầu đâu cả.
 
Khi quay trở về đống than nướng cá, thì Đại Minh Luân thần sắc khó coi, hung hăng giơ chân lên đá bay hai con cá nướng đi, yên lặng ngắm nhìn bốn phía xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nếu theo lẽ thường mà nói, Dược Thiên Sầu sẽ không bao giờ rời đi mà không căn dặn trước, hơn nữa tình hình vừa rồi đã chứng minh...Bỗng dưng Đại Minh Luân nao nao lầm bầm: "Chẳng lẽ bức tường huyền quang vừa rồi, chính là thông đạo tiến nhấp vào vùng đất thánh địa ư?"
 
Càng suy nghĩ tính toán, thì hắn càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
 
Một cơn gió mát khẽ thổi qua, cổ Ngữ Thụ hiên ngang sừng sững ở kia, bỗng dưng lắc lư xôn xao theo gió, Đại Minh Luân quẳng ném ánh mắt vào gốc cây cổ Ngữ Thụ, trầm ngâm hồi lâu sau mới lắc đầu cười khổ: "Chẳng lẽ vận khí của tiểu tử này tốt như thế sao? Người khác tìm kiếm bao nhiêu năm không ra nổi thánh địa chi môn. Hắn ở nơi này nướng cá cũng có thể xông pha thánh địa ư? Nướng cá? Hay là trong chuyện này còn ẩn chứa huyền cơ. Nếu không sẽ không thể nào phát sinh chuyện tinh trùng họp như vậy được ah!"
 
Lúc này, không hiểu Đại Minh Luân nhớ ra chuyện gì đó, bỗng dưng vội vàng lao đến bờ sông, đem đống than củi văng tứ tung thu vén lại, dựa vào chân khí đốt lừa lên, rồi cần thận bày như lúc trước Dược Thiên Sầu đã làm, cho nó khôi phục nguyên bản. Theo sau, lại đem bó củi gần bên cạnh, ném vào thêm mấy thanh củi khô.
 
Bấy nhiêu đó còn chưa hết, hắn còn dùng hai thanh phi kiếm, lướt đến bờ sông đâm lấy hai con cá chép béo mập, sau khi chuẩn bị hết thảy xong, hắn liền học theo bộ dáng lúc trước của Dược Thiên Sầu, giả vờ ngồi xuống nướng cá. Bất quá tâm tình có vẻ như đang lo lắng không yên, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía sau lưng mình...
 
Chuyện kể rằng vừa rồi, khi Dược Thiên Sầu nghe thấy Đại Minh Luân cảnh báo xong, liền hung hăng xoay người đề phòng. Nhưng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã cảm thấy có thứ gì đó đánh thẳng vào đầu minh.
 
Kết quả chính mình còn chưa kêu đau, thì phía trước đã truyền đến thanh âm "ai ui" mềm mại. Dược Thiên Sầu nhất thời nổi giận lôi đình, đánh người còn kêu đau, thực đúng là muốn khi dễ người ta ah!
 
Dược Thiên Sầu tập trung nhìn vào, thì bỗng nhiên trông thấy một cái tiểu cô nương thân mặc lục y, đang lảo đảo lùi về phía sau. Khi nhìn thấy rõ ràng bóng dáng người kia xong, hắn không khỏi ngây ra. Mà lục y tiểu cô nương đang xoa nắn cái mũi trắng nõn của mình, sau khi nhìn thấy hắn cũng là si ngốc ra.
 
"Lục nhi?" Dược Thiên Sầu không dám tin dò hỏi. Tiểu cô nương này không phải là Lục nhi, người mình đã cứu giá, đưa về Thiên Hạ thương hội thì còn có thể là ai đây chứ? Chỉ thấy lúc này trong tay Lục nhi đã xuất hiện một gốc trượng, do hai nhánh rễ cây bện vào nhau mà thành. Đầu trượng là một gốc Linh Chi ngàn năm, trông có vẻ dị thường đáng yêu.
 
"Dược Thiên Sầu?" Lục nhi ngây người ra, phía trước không phải Dược Thiên Sầu thì còn có thể là ai đây chứ? Chẳng qua thần tình của hắn có đôi chút hung hẵn, hai tay còn cầm theo hai thanh kiếm, tựa hồ như đang muốn làm thịt người nào đó bình thường. Nhưng hơi bất thường chính là, trên lưỡi hai thanh kiếm kia, còn xỏ hai con cá chép vàng trơm, không hiểu là hắn đang muốn làm cái gì nữa.
 
Dược Thiên Sầu nhãn tình đang ngây dại, bỗng dưng đào mắt ngắm nhìn quang cảnh đồng cỏ xanh tươi bốn phía xung quanh, bầu không khí trong lành, thơm ngát hương hoạ, như mộng như ảo, khiến cho nội tâm của Dược Thiên Sầu không khỏi gạn sóng lăn tăn.
 
"Đây.., đây.., là nơi nào?" Dược Thiên Sầu cầm hai con cá nướng trong tay, vội vàng xoay người ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra mình bất quá chỉ xoay người một cái, cảnh tượng đột nhiên biến ảo. Lúc này chính mình đang đứng trên một sườn núi không cao bao nhiêu.
 
Ánh mắt của hắn rất nhanh đã rơi vào một gốc cây cổ thụ, nằm phía sau, toàn thân không khỏi cứng đờ ra, tán cây màu vàng úa, thân cây màu xơ xác màu cổ đồng, cùng gốc cây Cổ Ngữ Thụ nằm ở trên vách núi lúc trước giống nhau như đúc. Duy nhất khác nhau chính là, gốc cây cổ Ngữ Thụ lúc trước mọc trên vách núi màu đỏ thầm, còn gốc cây này lại nằm ở trên sườn núi của một địa phương khác. Nếu nói đây là hai gốc cây hoàn toàn khác nhau, thì khẳng định là không có khả năng đi?
 
Dược Thiên Sầu si ngốc nhìn gốc cây cổ thụ, khẽ lầm bầm nói: "Cổ Ngữ Thụ..."
 
"Dược...Dược Thiên Sầu.., làm sao ngươi vào được trong này?" Lục nhi tay cầm mộc trượng, sau khi khôi phục tinh thần, thì cũng lắp bắp dò hỏi.
 
"Ân! Đây là địa phương nào?" Dược Thiên Sầu nghe vậy, đồng dạng cũng giật mình, hung hăng xoay người nói.
 
"Ách..." Lục nhi ngần rạ, giải thích: "Nơi này là Mộc Sát Hải ah!"
 
"Mộc Sát Hải?" Dược Thiên Sầu đảo mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh đánh giá một phen, có chút không dám tin tưởng, chất vân liên hồi: "Đây là Mộc Sát Hải ư? Điều này làm sao có thể chứ? Ta đang hảo hảo nướng cá, như thế nào bỗng dưng lại chạy tới Mộc Sát Hải được đây? Mẹ nó, đúng là không còn thiên lý gì nữa...Chẳng lẽ là do nó ư?
 
Nói đến đây, hai mắt Dược Thiên Sầu đã quẳng ném về phía gốc cây cổ Ngữ Thụ vàng úa.
 
"Cái gì là nó?" Vốn trong đầu Lục nhi đang mờ mịt khó hiểu, nghe vậy thì càng phát ra nghi vấn trùng trùng. Bỗng dưng nàng giật mình kinh hô: "Bất hảo.., bất hảo...Nếu ngươi không rời khỏi đây, vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
 
"Làm sao thế?" Nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy, Dược Thiên Sầu cũng hoảng hốt không thôi. Chỉ thấy Lục nhi hai tay nắm chặt mộc trượng, thúc dục bí pháp, từ trên đầu trượng bỗng dưng toát ra một đoàn lục quang xanh biếc. Theo phương hướng di chuyển của Lục nhi, một đạo lục quang giống như tia lade, phóng thẳng về phía gốc cây Cổ Ngữ Thụ. Lúc này, gốc cây cổ Ngữ Thụ lập tức gợn lên một tầng sóng xanh biếc, dần dần toát ra quang hoa màu xám đen.
 
"Hừ!" Bỗng dưng một tiếng hừ lạnh vang lên, theo sau một vị thanh y lão nhân râu tóc bạc trắng, thần tình hồng nhuận, bất thình lình xuất hiện, vươn tay ra cắt đứt tia lục quang đang phóng ra từ đầu mộc trượng. Hơn nữa còn trực tiếp hấp lấy chiếc mộc trượng nằm trong tay của Lục nhi đem về.
 
"Nha!" Lục nhi hoảng hốt kinh hô, nhanh chóng lao vút tới sau lưng của Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu căng thẳng, như lâm đại địch, tức giận quát: "Kẻ nào? Tuổi đã lớn như thế còn trắng trợn cướp đồ của tiểu cô nương là sao? Ngươi có biết xấu hồ hay không?"
 
Theo sau, trong tay hung hăng vung song kiếm vẫn còn phảng phất mùi cá nướng
 
Lên.
 
Thanh y lão nhân không chút hoảng hốt nhìn hắn, chống chiếc mộc trượng trong tay xuống dưới đất, nhàn nhạt nói: "Hóa ra là ngươi...Lục nhi ra đây! Hắn là khách nhân mà con đưa vào ư?"
 
Dược Thiên Sầu thoáng sững sờ, nghe ý tứ trong lời nói này, đối phương giống như cũng nhận thức mình. Lục nhi núp ở phía sau vâng vâng dạ dạ, hé nửa người bước ra, một tay cầm lấy chéo áo của Dược Thiên Sầu, nhìn lão nhân yếu ớt nói: "Gia gia!"
 
"Ách!" Dược Thiên Sầu hung hăng xoay người, giãy thoát ra khỏi bàn tay nhỏ bé của Lục nhi, hồ nghi nói: "Hắn là gia gia của ngươi ư? Không phải lão nhân bán đồ ăn bình dân ở Mê Huyễn Tiên Thành mới là gia gia của ngươi sao? Tóm lại là ngươi có mấy vị gia gia đây chứ?"
 
Lục nhi trộm liếc mắt nhìn lão nhân, hạ thấp giọng nói: "Ta chỉ có một vị gia gia thôi, lần trước ngươi nhìn thấy là do gia gia cải trang biến thành."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi cả kinh, cao thấp liếc mắt đánh giá nhìn lục y lão nhân, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách Kim Thái đều muốn tìm lão già này hỗ trợ, quả nhiên là người có bản lĩnh phi phàm, vô luận thần khí cao thấp mập ốm đều hoàn toàn bất đồng so với ngày trước. Đây cũng không phải thuật dịch dung bình thường ah! Mà chính là biến hóa! Thần thông biến hóa ah!
 
"Hóa ra ngài chính là Mộc tiền bối!" Dược Thiên Sầu nhanh chóng hành lễ nói: "Vừa rồi Dược Thiên Sầu thất lễ, không biết là tiền bối ngài, còn mong ngài lượng thứ!"
 
Mộc lão đầu căn bản là không thèm nhìn hắn, tương phản vẫn nhìn chằm chằm vào Lục nhi, quát: "Hắn là người do con đưa vào đây ư?"
 
Lục nhi ủy khuất nguýt miệng giải thích: "Không phải! Ta cũng không biết hắn vào bằng cách nào, bỗng dưng thấy hắn xuất hiện..."
 
Nghe đến đây, Mộc lão đầu cũng nhìn ra nàng không phải là đang nói dối, liền trành mắt về phía Dược Thiên Sầu, trầm giọng chất vấn: "Ngươi nói đi! Rốt cuộc thì ngươi vào bằng cách nào, nếu dám nói dối một câu, ta lập tức sẽ dùng ngươi để tế trượng!"
 
"Ta..." Dược Thiên Sầu giương hai thanh kiếm lên, cười khổ nói: "Nếu tiền bối không tin tưởng, bản thân ta cũng chẳng biết giải thích như thế nào. Ta rõ ràng đang ở bên dưới cổ Ngữ Thụ nướng cá ăn, nào ngờ xoay người một cái, liền không hiểu sao lạc tới địa phương nào. Ngài muốn ta giải thích, ta cũng vô pháp giải thích chuyện tình kỳ quái này ah!"
 
"Ờ dưới Cổ Ngữ Thụ nướng cá ăn ư?" Mộc lão đầu bày ra ngữ khí không tin tưởng lắm, quay đầu nâng trượng chỉ về phía cổ Ngữ Thụ, rất nhanh trên cổ Ngữ Thụ đã xuất hiện một khung cửa sổ màu lục quang, giống như màn hình tivi bình thường, chiếu qua cảnh tượng lúc trước Dược Thiên Sầu ở phía bên kia vách núi.
 
Mộc lão đầu khẽ vung trượng lên, vì thế cảnh tượng chậm rãi chuyển động, kết quả ngừng ở một cái góc độ dễ dàng quan sát. Chỉ thấy trên màn hình lục quang, xuất hiện cảnh tượng Đại Minh Luân đang dùng song kiếm nướng cá, tên kia nướng cá thì cũng thôi, nhưng thần tình còn luôn luôn ra vẻ cảnh giác, quan sát bốn phương tám hướng, hết nhìn đông lại ngó sang tây.
 
Dược Thiên Sầu theo cửa sổ nhìn thấy Đại Minh Luân đang bắt chước minh nướng cá, thì không khỏi chấn kinh, không nghĩ qua cổ Ngữ Thụ này còn có công năng giám thị thế giới bên ngoài, quả nhiên là thần kỳ hết chỗ nói...!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.