Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Đại Minh Luân cần thận đánh giá, hơi có chút cả kinh, thể nhưng phát hiện ra minh nhìn không thấu tu vi của đối phương. Đảo mắt nhìn sang những người khác, tu vi đều cùng hoặc cao hơn minh. Theo tình huống này xem ra là có chút phiền phức, lúc này liền thầm truyền âm cảnh báo cho Dược Thiên Sầu, thương lượng xem nên đánh hay là nên chạy!
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng sững sờ, không nghĩ qua tùy tiện vung tay lại rước lấy nhiều cao thủ vây quanh như thế. Xem ra cổ Lão Sâm Lâm cách ly với ngoại giới, quả nhiên vẫn là có điểm phi phàm, càng rõ ràng hơn, trong cổ Lão Sâm Lâm hẳn là có không ít cao thủ, nếu đem sự tình làm lớn, đối với chính minh cũng chẳng hay ho gì.
 
Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu ảm đạm cười nói: "Các ngươi nói quá lời rồi, một con cự mãnh đánh lén ta, bị ta giết chết, theo sau lại có thêm một con Thụ Yêu tập kích. Vì ta biết nơi này là cổ Lão Sâm Lâm, cho nên mới không gây tổn thương đến tánh mạng của nó, nếu như chúng ta muốn đại khai sát giới, các ngươi nghĩ rằng nó còn có khả năng chạy trốn hay sao?"
 
Khi đang nói chuyện, đồng thời cả người nháy mắt bừng lên hỏa diễm như một ngọn đuốc, toàn thân nhanh chóng bị Tử Hỏa liệt diễm bao trùm, nhiệt độ nóng bỏng hung hăng tràn ra, khiến cho màn lục quang trên thân tám người nháy mắt quay về ngưng tụ thành cương khí hộ thể quanh người, ngạnh kháng cùng nhiệt độ nóng bỏng xung quanh. Cả đám kinh nghi bất định, quẳng ném ánh mắt vào Dược Thiên Sầu, cảm giác ngọn lửa này ẩn chứa uy lực tương khắc vô cùng khủng bố.
 
Lão nhân đầu trùm mộc quan, đôi con ngươi trong mắt cấp tốc co rút, bỗng dưng thất thanh kinh hô: "Đây là Tư hỏa..."
 
"Tử hỏa.., ừong Tam Muội Chân Hỏa..." Bảy người còn lại cũng nhìn nhau thất thanh kinh hô.
 
Tử Hỏa? Đại Minh Luân cũng cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa này vờn quanh thân mình, đồng dạng cũng là kinh nghi bất định nhìn chằm chằm sang bên phía Dược Thiên Sầu, không hiểu trên thân tiểu tử này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa?
 
Bức tường do rễ cây, dây leo ngưng tụ thành bao vây bốn phía xung quanh, lúc này đang phát ra những thanh âm "xèo xèo", dường như là thống khổ không sao chịu nổi. May mắn, Dược Thiên Sầu chỉ muốn thị uy mà thôi, cũng không muốn cùng đám người này kết thù xuống, sức nóng khủng bố nhanh chóng thu liễm, ần giấu Tử Hỏa vào trong nội thể, thần tình mỉm cười nhìn đám người kia, tỏ vẻ chính bản thân mình quả thực là không có ác ý gì.
 
Tử Hỏa vừa thu liễm, tám người kia tâm thần đang rung động, rốt cuộc mới khôi phục bình thường, lúc này phát hiện ra chính mình căn bản là không thể nhìn thấu được tu vi của Dược Thiên Sầu. Sau khi tám người đưa mắt nhìn nhau, màn lục quang hộ thể quanh người liền thu liễm trở về, những rễ cây dây leo dưới đất cũng nhanh chóng tách ra, chui xuống bên dưới lòng đất, những gốc cây cổ thụ khổng lồ, một lần nữa quay trở về vị trí cũ. Bất quá thảm thực vật xung quanh bị Tử Hỏa thiêu đốt, đã không cách nào khôi phục nguyên dạng, ánh sáng tinh lân xung quanh cũng trở nên hôn ám xuống không ít.
 
"Ta thừa nhận Tử Hỏa có thể khắc chế được chúng ta. Bất quá nơi này không phải là địa phương mà các ngươi có thế phóng túng đâu." Lão nhân đầu trùm mộc quan nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Nếu như chưa phát sinh qua chuyện tình gì quá lớn, chúng ta cũng không muốn gây khó dễ cho hai người các ngươi. Hy vọng các ngươi tuân thủ ước định giữa Tiên Cung và chúng ta, xin hãy mau chóng rời khỏi nơi này thôi."
 
"Hừ!" Nghe vậy, Đại Minh Luân không khỏi hừ lạnh một tiếng. Lúc trước ngữ khí của các ngươi cũng không tốt như vậy, rõ ràng là muốn đến hưng sư vấn tội. Lúc này thấy tình huống không đúng, liền muốn buông tha... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, hiểu rõ tiếng "hừ" kia là có ý nghĩa như thế nào. Bất quá Từ Hỏa tuy rằng khủng bố, nhưng dựa vào tu vi của mình xuất sử ra, muốn
 
Đánh nhau cùng tám người này, phỏng chừng bản thân mình cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chủ yếu là do tu vi giữa song phương chênh lệch nhau quá nhiều, huống chi hắn cũng không muốn kết thù cùng đám người bên trong cổ Lão Sâm Lâm.
 
"Mau chóng rời khỏi nơi này ư?" Dược Thiên Sầu khẽ nhăn mày, mỉm cười lắc đầu nói: "Sợ là chúng ta phải làm cho chư vị thất vọng rồi. Lần này ta được mời đến Mộc Sát Hải làm khách, còn chưa gặp qua Mộc lão tiền bối, làm sao có thể ly khai bây giở đây chứ?"
 
"Mộc Sát Hải...?" Mấy người nghe vậy thì không khỏi nhíu mày lầm bầm, dường như cũng là lần đầu tiên nghe qua cái danh hào này. Về phần Mộc lão tiền bối, người sống trong Cổ Lão Sâm Lâm đều có rất nhiều người mang danh hào Mộc tiền bối ah!
 
Đại Minh Luân cũng là lần đầu tiên nghe qua cái danh hào này, nhưng phỏng chừng Dược Thiên Sầu sẽ không thuận miệng nói bừa. Lúc này đã nói ra, khẳng định là có dụng ý, hắn càng suy nghĩ thì càng phát hiện ra, Dược Thiên Sầu tiểu tử này vô cùng thâm sâu thần bí khó lường.
 
Kỳ thật, bản thân Dược Thiên Sầu cũng không biết Mộc Sát Hải nằm ở đây, chỉ nghe Vi Xuân Thu đã từng nhắc đến qua mà thôi. Dù sao, nếu như phải hồ ngôn loạn ngữ, bản thân Dược Thiên Sầu cũng chưa từng quá mức bận tâm.
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn tám người, theo trong nhãn tình của lão nhân đầu trùm mộc quan, trông thấy một tia thần sắc kinh nghi bất định. Lúc này liền hướng hắn mỉm cười nói: "Ngươi hẳn là cũng từng nghe nói qua về Mộc Sát Hải đi!"
 
Lời này vừa nói rạ, ánh mắt của bảy người khác lập tức tập trung lên trên người của hắn, lộ ra thần tình hồ nghi. Một người trong đó mau chóng dẫn đầu dò hỏi: "Ngươi biết không?"
 
Lão nhân đầu trùm mộc quan, thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó mới trầm ngâm đáp: "Năm xưa ta đã từng du lãm khắp cổ Lão Sâm Lâm, mơ hồ từng nghe người khác nhắc đến qua. Mộc Sát Hải, là tên vùng đất thánh địa bên trong cổ Lão Sâm Lâm, nhưng ngay cả người kể cho ta nghe chuyện này cũng không dám xác định. Thực không ngờ, hôm nay còn có thể nghe thấy ngươi nhắc đến nó."
 
"Mẹ nó! Kim Thái nói quả nhiên không sai, ngay cả mấy lão nhân sống nhiều năm trong này còn không biết rõ ràng..." Dược Thiên Sầu đang thầm nhủ trong lòng, thì chợt nghe thấy bảy người kia thất thanh kinh hô: "Thánh địa ư?"
 
Dược Thiên Sầu tinh thần rung lên, theo sau vội vàng gật đầu xác nhận: "Đúng! Không sai, chính là thánh địa. Mộc Sát Hải chính là vùng đất thánh địa trong cổ Lão Sâm Lâm, các ngươi có biết nó nằm ở phương hướng nào không?"
 
Nghe vậy, ánh mắt của đám người liền quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu, còn lão nhân đầu trùm mộc quan, tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý. Nhưng vẫn có chút giật mình, nhịn không được lên tiếng dò hỏi: "Ngươi nói Mộc lão tiền bối, chính là Thánh Địa Mộc lão tiền bối ư?"
 
Nghe vậy, nhất thời trong lòng Dược Thiên Sầu tràn đầy vui mừng, rốt cuộc đã có cơ hội tìm ra nơi trú ngụ của Mộc Linh rồi! Hiện giờ không có năng lực cắn nuốt Mộc Linh, nhưng thăm dò một chút tình huống cũng là đáng giá, nói không chừng ngày sau sẽ có hữu dụng. Lúc này liền gật đầu như bổ củi, nói: "Không sai.., không sai! Đúng là vị Mộc lão tiền bối đang ở trong vùng đất thánh địa kia."
 
"Mộc lão tiền bối trong thánh địa mời ngươi tới làm khách ư?" Lão nhân đầu trùm mộc quan, dùng ngữ khí không dám tin dò hỏi.
 
"Không sai.., không sai! Là hắn mời ta đến chơi." Dược Thiên Sầu diễn cảm thành khẩn gật đầu xác minh. Khiến cho Đại Minh Luân đứng bên cạnh, không khỏi âm thầm liếc mắt sang nhìn hắn.
 
Lão nhân này cũng không phải người ngu, khiếp sợ qua đi, liền phát hiện ra tình huống không đúng. Đồng dạng cũng mang theo hồ nghi dò hỏi: "Đã là khách nhân của Mộc lão tiền bối, làm sao ngươi không biết đường tìm đến thánh địa?"
 
Dược Thiên Sầu không chút do dự, chặp hai tay cười khổ nói: "Mộc lão tiền bối tu vi cao thâm, ta luôn coi ngài là Thần Minh trong lòng. Hắn nói mời ta đến Mộc Sát Hải trong Cổ Lão Sâm Lâm làm khách, ta tự nhiên là đương trường đáp ứng xuống, hơn nữa còn sẽ phó ước đúng ngày. Nhưng ta nào biết rằng, Mộc Sát Hải sẽ khó tìm như thế, tìm kiếm suốt mấy ngày qua đều không trông thấy bóng dáng của Mộc lão tiền bối đâu. Nếu chư vị biết, thì xin hãy dẫn ta đến, ngày sau tất sẽ có hậu báo ổn thỏa!"
 
Lời này xem ra không phải giả ah! Đại Minh Luân cố gắng kiềm chế tia hoài nghi trong đầu, sợ người khác nhìn thấy diễn cảm của mình sẽ hiểu lầm.
 
"Ngươi đã từng gặp qua Mộc lão tiền bối ư?" Một lão nhân nghe vậy thần tinh hâm mộ nói. Những người khác cũng mang diễn cảm hân hoan vui sướng trên mặt, giống như có thể diện kiến Mộc lão tiền bối, sẽ là chuyện tình phi thường may mắn.
 
Lão nhân đầu trùm mộc quan, thần tình hâm mộ nhưng vẫn là có chút tiếc hận, lắc đầu cảm thán nói: "Mộc lão tiền bối là thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, trong Cổ Lão Sâm Lâm có rất nhiều truyền thuyết nói về ngài. Bất quá những người đã từng gặp qua ngài, sợ là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa có gặp qua cũng không bao giờ hé răng tiết lộ. Cho nên, thông đạo xâm nhấp vào vùng đất thánh địa càng trở nên mờ mịt khó lường. Theo truyền thuyết của chúng ta, nếu người nào gặp cơ duyên tiến vào vùng đất thánh địa, đều sẽ được Mộc lão tiền bối tru ái chỉ điểm, đối với tu hành sẽ có rất nhiều ích lợi. Đáng tiếc chúng ta, chưa ai có phúc phận biết rõ vùng đất thánh địa kia, nằm ở chỗ nào bên trong cổ Lão Sâm Lâm."
 
Những người khác nghe vậy, cũng gật đầu tán thành. Chỉ riêng Dược Thiên Sầu ngưng thần quan sát xong, là mang theo ngữ khí chán nản nói: "Như thế thì chính các ngươi cũng không biết rõ thánh địa đang nằm ở phương hướng nào ư?"
 
Lão nhân đầu trùm mộc quan khẽ lắc đầu, bỗng dưng chần chừ nói: "Bất quá, nếu ngươi đã là khách nhân của Mộc lão tiền bối, vậy thì hãy đến cổ Ngữ Thụ thăm dò vận khí xem nào. Nói không chừng sẽ biết được tin tức về thông đạo dẫn đến thánh địa!"
 
"Cồ Ngữ Thụ nằm ở chỗ nào?" Dược Thiên Sầu nghe vậy, thần tình bừng sáng dò hỏi.
 
Lão nhân đầu trùm mộc quan, phất tay chỉ về hướng Đông, nói: "Ờ giữa trung tâm Cồ Lão Sâm Lâm, có một vách núi dựng đứng, dưới thác nước có một gốc cây cổ thụ khổng lồ tên là cổ Ngữ Thụ, gốc cây là cành lá héo úa, nghe nói đã chết rất nhiều năm trước rồi, nhưng vô số năm qua ứải qua phong sương mưa nắng, vẫn không hề gục ngã. Thần kỳ nhất chính là, mỗi khi có gió thổi qua, đứng dưới tàng cây sẽ nghe thấy những thanh âm nỉ non cổ quái, phảng phất giống như con người đang nói chuyện, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta gọi là cổ Ngữ Thụ. Đáng tiếc không ai nghe hiểu nổi, nó đang nói đến cái gì, nhưng theo truyền thuyết, nếu người nào hiểu được những lời Cổ Ngữ Thụ đang nói, thì sẽ nắm giữ được thông đạo tiến vào vùng đất thánh địa. Nếu các ngươi không ngại, thì hãy đến tìm vận may thử xem."
 
"Nói vậy, chỗ đó có tập hợp rất nhiều cao thủ bên trong cổ Lão Sâm Lâm đi? Chúng ta là ngoại nhân, tiến thẳng vào trong đó, liệu rằng có phương tiện hay không?" Dược Thiên Sầu lo lắng chu đáo dò hỏi.
 
"Ách..." Lão nhân đầu trùm mộc quan thoáng chần chừ, theo sau lập tức hiểu rõ nỗi băn khoăn lo lắng của Dược Thiên Sầu, liền cảm thán giải thích: "Nghe nói ngày trước ở đó rất náo nhiệt, bất quá năm xưa nhiều người tiêu phí thời gian ở dưới cổ Ngữ Thụ, nhưng thủy chung vẫn không hiểu rõ nó đang nói cái gì, nên cơ hồ đều thất vọng quay về. Hơn nữa Mộc Tu chúng ta không thể ly khai bản thể của mình quá lâu, cho nên cũng không mấy người tiến đến đó thăm dò thêm nữa."
 
Nghe vậy, khóe miệng Dược Thiên Sầu không khỏi vểnh lên, trong lòng thầm mắng, lão gia hỏa này chỉ điểm rất mơ hồ. Không cần đoán cũng biết, chuyện đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nếu như nghe hiểu tiếng nói của cổ Ngữ Thụ, vậy chẳng phải ở bên trong Mộc Sát Hải sẽ tràn ngập đám Yêu Thụ chiếm đóng chen chúc hay sao?...!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.