Chương trước
Chương sau
"Ta muốn phái người giám thị bốn phía xung quanh Minh Hoàng Sơn, nhưng chỉ sợ ả tiện nhân kia đã chạy thoát rồi." Hắc Trì Phu Nhân bước đến gần mái hiên, diễn cảm phẫn hận nói: "Không nghĩ ra, tìm kiếm nhiều nơi như vậy, mà vẫn không tìm thấy ả!"
 
"Không cần tìm nữa, nàng ta sớm đã rời khỏi đây rồi." Hắc Sơn Đại Vương đang trầm ngâm suy tư, bỗng nhiên hít sâu một hơi, đưa khối ngọc điệp trong tay ra, nói: "Đây là những điều nàng ghi lại, chính là để cho muội xem, muội hãy xem qua đi!"
 
""Sớm đã rời khỏi đây ư? Chẳng lẽ ả có bản lĩnh đoán trước được tương lai hay sao?" Hắc Trì Phu Nhân thần tình nghi hoặc đón lấy ngọc điệp quan sát. Chỉ thấy bên trong viết:
 
Ngay khi biết ngươi có âm mưu đoạt chúa, ta sớm đã ly khai rồi, ô Vân Phương cáo từ!
 
Bất quá chỉ có mười mấy chữ, nhưng đã khiến cho diễn cảm trên mặt Hắc Trì Phu Nhân dâng lên một tia lo lắng. Theo sau bóp nát khối ngọc điệp cầm trong tay, chợt ngắm nhìn bốn phía xung quanh khàn giọng nói: "Ngươi hẳn là vẫn còn trốn đâu đó trong Minh Hoàng Cung này, ta nhất định phải tìm ra được ngươi!"
 
"Làm sao muội biết nàng vẫn còn đang trốn trong Minh Hoàng Cung này?" Hắc Sơn Đại Vương cau mày nói.
 
"Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?" Hắc Trì Phu Nhân có chút thẹn quá hóa giận: "Sau khi thân thể của hai chúng ta vẫn lạc ở Tiên giới xong, ở Minh giới nhiều năm qua đều không có người biết đến danh hào của ta, vì sao ả biết danh hào của ta là ô Vân Phương đây? Hiển nhiên, khẳng định là lúc trước ả đã nghe lén ta cùng Kim Thái nói chuyện, cho nên mới biết ta kêu là ô Vân Phương, hiện giờ còn cố tình làm ra vẻ huyền bí, đơn giản là muốn quẫy nhiễu tầm mắt của chúng ta, để ả nhân cơ hội trốn thoát, ta sẽ không để cho ả dễ dàng thực hiện được âm mưu này đâu."
 
"Bình tĩnh một chút đi! Bạch Khải không phải là hạng người bình thường, nếu Bạch Khải đã tôn thờ nàng làm Minh Giới Thánh Nữ, như vậy hiển nhiên cũng là có chỗ hơn người." Hắc Sơn Đại Vương tỉ mỉ ngắm nhìn phương thức bài trí đơn giản xung quanh tiểu viện, chậm rãi nói: "Sớm đã nghe danh Minh Giới Thánh Nữ tinh thông thuật bói toán, có lẽ nàng đúng là biết trước được tương lai."
 
"Loại chuyện ma quỷ này mà huynh trưởng cũng tin ư? Nếu ả biết trước tương lai, vậy ngày hôm nay Bạch Khải đâu có gục ngã, Bạch Khải há lại dung chúng ta sống cho đến bây giờ hay sao?" Hắc Trì Phu Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái chuyện giả thần giả quỷ này chỉ lừa được hạng người như Bạch Khải mà thôi, đừng hòng lừa gạt nổi ta! Hôm nay coi như phải xới tung Minh Hoàng Sơn lên, ta cũng phải tìm ra con ả tiện nhân kia!"
 
Thanh âm vừa dứt, Hắc Trì Phu Nhân liền khoát tay áo bay đi, Hắc Sơn Đại Vương cau mày lắc đầu, xoay người tiến vào trong phòng của Minh Giới Thánh Nữ, cẩn thận quan sát chiếc bàn án nằm trong gian phòng...
 
Mấy đạo lưu quang âm thầm phi hành ở trên bầu trời Minh giới, lẳng lặng phi hành đúng là đám người Kim Thái cùng Bạch Khải, thần sắc của đám người này đều đang rất khó coi. Chuyện đã xảy ra làm cho bọn hắn quả thật là không kịp trở tay, khó chịu nhất vẫn là Kim Thái cùng Bạch Khải, hai người thống lĩnh Tiên Minh hai giới trải qua nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng gặp chuyện kinh thiên động địa như cái dạng này. Đầu tiên là Tất Trường Xuân, sau đó là Vong Tình, hiện giờ còn nhảỵ ra thêm một gã Hắc Sơn Đại Vương, đám người này đều vì hai người bọn hắn mà đến, từ khi nào thì Tiên Đế cùng Minh Hoàng đã trở nên yếu đuối, để cho bọn chúng hung hăng muốn chà đạp như thế đây?
 
"Kỳ thật nói đến cùng, thì vẫn là do chúng ta nhàn nhã lâu ngày, nếu không làm sao rơi vào tình cảnh thảm bại như ngày hôm nay. Nếu sớm chuẩn bị, chỉ dựa vào đám
 
Người kia còn không thể tạo thành phong ba gì, là chúng ta đã quá mức sơ suất rồi." Bỗng nhiên Kim Thái khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía sau, xác nhận không trông thấy bóng người đuổi theo, mới làm ra một cái thủ thế, dẫn đầu lao xuống đám loạn thạch ở phía dưới nghỉ chân, mấy người Bạch Khải cũng đồng loạt theo xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Bên trong đám loạn thạch, chỉ còn lại năm người Kim Thái cùng Bạch Khải, Ngân giáp Thiên Quân, Tử Giáp Ngạo Quân và Lam giáp Thiên Quân, những thủ hạ khác của Bạch Khải một người đều không trốn thoát kịp, đã bị Phong thần trượng cắn nuốt mất đi tánh mạng. Đến lúc này oán khí trong lòng Bạch Khải đối với Kim Thái vẫn còn chưa tiêu tán, dọc theo đường đi chưa từng thèm phản ứng một câu nào.
 
Kim Thái biết hắn đang trách mình là không ra tay kịp thời giải cứu Hoàng giáp Thắng Quân, trước tiên đem thần thức phóng ra xa vài dặm kiểm tra tình huống, sau khi xác nhận không có bóng người nào. Kim Thái mới nhìn Bạch Khải cười lạnh: "Đúng là cái thứ lòng dạ đàn bà, chẳng trách đã nuôi dưỡng ra con tiện nhân Hắc Trì kia."
 
"Ta nuôi dưỡng ả, ít nhất còn được ả hầu hạ trên giường, chung quy so với ngươi nuôi dưỡng ô Hùng vẫn còn tốt hơn nhiều lắm." Lúc này Bạch Khải phản kích nói, câu nói này khiến cho đám người Ngân giáp Thiên Quân đang đắm chìm trong cơn bi thống, phải ngẩng đầu lên quẳng ném ánh mắt về phía Kim Thái.
 
Kim Thái thoáng quét mắt liếc nhìn đám người Bạch Khải, nhưng cũng không nói gì. Thật lòng, hắn phi thường hâm mộ Bạch Khải, sớm đã muốn hướng Bạch Khải thỉnh giáo một phen, hỏi xem làm sao hắn có được nhiều thủ hạ trung tâm cam nguyện chịu chết vì hắn như vậy, nhưng mà luôn luôn không dám thốt ra câu này.
 
"Hiện giờ nói đến chuyện này còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chúng ta bây giờ có khác nào như chó nhà tang đâu, tốt nhất vẫn là tìm phương án xoay chuyển thế cục đi!" Kim Thái liếc mắt nhìn chiếc thủ trạc trữ vật trên cổ tay Bạch Khải, thản nhiên nói: "Hắc Diệu Minh Quang Kính của ngươi rốt cuộc là đang ẩn chứa cái bí mật gì, vì sao hai huynh muội ô Phong đều muốn tranh giành nó? Nếu bí mật này có thể giúp chúng ta xoay chuyển tình thế, ngươi không ngại thì nói sớm ra một chút đi, chuyện đã đến bước này cũng không cần phải giấu diếm gì nữa."
 
Bạch Khải thở dài một hơi, cũng biết lúc này không phải thời điểm đề tranh phong, đồng tâm hiệp lực tìm phương án xoay chuyển tình thế mới là vương đạo, thoáng trầm ngâm một hồi, mới lên tiếng: "Hắc Diệu Minh Quang Kính kỳ thật không phải tên gọi như thế này. Bên trong u Minh Thần Phủ, có bản ghi chép của Bàn Long đại thần lưu trữ, nói nó tên là âm Dương Kính."
 
Kim Thái nhất thời nhãn tình không khỏi sáng lên: "Bảo vật mà Bàn Long đại thần nhắc tới, như thế nào sẽ đơn giản đây? Phải chăng ngươi đã không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó, nếu không làm sao lại sẽ vô pháp ngăn cản được Phong thần trượng?"
 
"Đúng là ta không thể nào phát huy ra hết được toàn bộ uy lực của món bảo bối này. Bởi vì uy lực của âm Dương Kính, đều không phải là trên phương diện công kích." Bạch Khải liếc mắt nhìn mấy người Ngân Giáp Thiên Quân, đều là những thủ hạ trung thành của minh, cho nên cũng không muốn giấu diếm, lúc này thần sắc ngưng trọng nói: "Theo ghi chép của Bàn Long đại thần, thì âm Dương Kính có khả năng chấp chưởng thăm dò sinh tử luân hồi của âm Dương hai giới. Nếu phát huy ra được uy lực của nó, thì có thể nhìn thấu xem số mệnh luân hồi kiếp trước của ngươi là gì, hoặc là kiếp sau ngươi sẽ đầu thai thành con vật gì..."
 
Mấy người nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi, không nghĩ qua còn có bảo bối thần kỳ như thế này. Kim Thái ngạc nhiên nói: "Cái này.., chỉ sợ dù là Thần Khí cũng vô pháp nắm giữ kỳ hiệu như thế đi! Thăm dò âm Dương hai giới, nắm giữ trong tay sinh tử luân hồi, bảo bối này cũng không khỏi quá mức nghịch thiên!"
 
"Thần Khí có kỳ hiệu như thế nào, bản thân ta cũng không am hiểu, nhưng theo ghi chép của Bàn Long đại thần, thì bảo bối này so với Thần Khí còn cổ lão hơn. Chính là
 
Khoảng thời gian âm Dương hai giới vẫn còn là một mảnh hỗn độn chưa phân tách, thì đã thai nghén ra bảo bối này. Theo sau, bởi vì âm Dương Kính hấp thu âm dương nhị khí trong đất trời, mà đã tạo thành âm Nhãn cùng Dương Nhãn, nên mới khiến cho âm Dương phân tách, tạo thành âm Dương hai giới. Chuyện tình về âm Dương Kính này quá mức huyền diệu khó giải thích, đến nay ta vẫn chưa hiểu được bao nhiêu." Bạch Khải lắc đầu khẽ thở dài.
 
"So với Thần Khí còn muốn cổ lão hơn ư?" Kim Thái kích động run giọng hỏi, trong mắt thoáng hiện ra một tia hào quang tham lam mến mộ.
 
Bạch Khải nhìn thẳng vào mắt hắn, hừ lạnh: "Đáng tiếc thứ này sau khi phân tách âm Dương hai giới, liền rơi vào Minh giới, cho nên đã trở thành bảo vật của Minh giới, Kim Thái ngươi đừng hòng mơ tưởng hão huyền, coi như ném cho ngươi thứ này, ngươi cũng vô pháp xuất sử ra uy lực của nó, ở trong tay ngươi so với một đống sắt vụn cũng không bằng đâu!"
 
"Nói hươu nói vượn, ta mơ tưởng hão huyền khi nào?" Kim Thái thần sắc không đổi, tim không đập nói: "Ta chỉ đang kỳ quái mà thôi, bào bối này tuy rằng thần kỳ, nhưng luận uy lực công kích so với Phong thần trượng trong tay ô Phong còn kém hơn nhiều ah!"
 
""Ngươi hãy nghe hết đoạn văn mà Bàn Long đại thần lưa lại ở bên trong u Minh Thần Phủ đã rồi hãy nói, ngài nói người nào nắm giữ âm Dương Kính thì mới xứng đáng làm chúa tể ở Minh giới." Bạch Khải khẽ cười khổ, lắc đầu nói tiếp: "Cũng bởi vì chuyện tình như thế này...Bàn Long đại thần từng chấp chưởng qua Minh Hà, đám người Minh Hà Thủy Tộc cung phụng ngài làm chủ thần, mà đám gia hỏa bên trong u Minh Thần Phủ ôm mộng phi thăng Thần giới, lại đem ngài trở thành sứ giả của Thần, hết lòng sùng kính! Kim Thái, giờ ngươi đã hiểu Hắc Diệu Minh Quang Kính này trọng yếu ở điểm nào chưa?"
 
Kim Thái trầm ngâm suy tư một hồi, sau đó mới gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, trước kia ta còn đang kỳ quái, thế lực của Minh Hà Thủy Tộc cường hãn như thế, cao thủ còn nhiều như mây, mà vì sao không muốn can dự vào sự thống trị của Minh Hoàng trải qua các đời. Nguyên lai, hết thảy đều là bởi vì Minh Hoàng các đời trong tay nắm giữ Hắc Diệu Minh Quang Kính, cũng chính là âm Dương Kính. Mà đám lão gia hỏa trong u Minh Thần Phủ, kỳ thật nói trắng ra là muốn chụp mã thí Bàn Long đại thần, chung quy xét đến cùng thì cũng không phải chiếc kính này có bao nhiêu uy lực cường hãn, mà bởi vì nó đại biểu cho tôn nghiêm của Bàn Long đại thần ah!"
 
"Không sai! Đúng là ý tứ này, Hắc Diệu Minh Quang Kính là biểu tượng cho chúa tể Minh giới, bất kể người nào muốn ngồi lên ngai vàng Minh Hoàng, nếu trong tay không có Hắc Diệu Minh Quang Kính, vậy cũng không được tính là Minh Hoàng chân chính. Nếu cùng Minh Hà Thủy Tộc xảy ra xung đột, hoặc trêu phải đám lão gia hỏa bên trong u Minh Thần Phủ, mà không lấy Hắc Diệu Minh Quang Kính ra để trấn áp, thì đám người kia nhất định sẽ không bán thể diện cho ngươi. Đây chính là nguyên nhân vì sao hai huynh muội ô Phong nóng lòng muốn giành lấy Hắc Diệu Minh Quang Kính!"
 
Nói đến đây, Bạch Khải kim lòng không nổi, khẽ quẳng ném ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm mênh mông, cũng không biết những thứ đã mất đi lần này, ngày sau có thể giành lại hay không. Tiếp đó mới khẽ cười khổ: "Kỳ thật, Bàn Long đại thần nói rằng có thể nắm giữ âm Dương Kính trong tay, thì người đó mới xứng làm chúa tể Minh giới. Đây cũng không phải là nói ai lấy được âm Dương Kính đều có thể trở thành chúa tể Minh giới! Mà hàm ý chính là nhân tài phát huy ra hết uy lực của âm Dương Kính, thì mới có thể làm chúa tể của Minh giới. Bất quá đối với những người cung phụng Bàn Long làm chủ thần mà nói, ngươi không lấy ra bằng chứng xác thực, thì họ sẽ không bao giờ tin tưởng. Hơn nữa còn cho là ngươi đang bóp méo di chỉ của thần, sau đó hung hăng đập chết ngươi ah!"
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.