Chương trước
Chương sau
""Ngươi rốt cuộc là ai?" Vừa qua bên Tiên giới, Đại Minh Luân liền phóng tới trước dò hỏi. Hắn vẫn còn không tin người trước mắt này chính là Dược Thiên Sầu, nhưng cảm giác được, kẻ này cùng đám người Dược Thiên Sầu có đôi chút quan hệ.
 
Vốn Dược Thiên Sầu định dùng thần thức trực tiếp đưa Đại Minh Luân đi, nhưng kết quả hắn phòng thủ quá mức nghiêm mật, thần thức vừa phóng ra đã bị hắn nhanh chóng tránh thoát. Dược Thiên Sầu không biết phải giải thích như thế nào, hết nhìn đông lại ngó tây, sau khi xác nhận không thấy bóng người, mới đem lớp hóa trang tháo xuống.
 
"Ngươi..." Đại Minh Luân không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn, không nghĩ tới quả nhiên đúng là Dược Thiên Sầu.
 
"Ngươi cái gì mà ngươi, mau cùng ta rời khỏi đây thôi." Dược Thiên Sầu bao phủ thần thức quanh người hắn, trực tiếp thuấn di tới lăng mộ trong ô Thác Châu, lại mau chóng chuyển qua cơ sở ngầm ở bên trong Thần Khư Cảnh.
 
Đại Minh Luân nghẹn họng trân trối nhìn khung cảnh bốn phía chung quanh biến đồi, khẽ lắc đầu, giống như đang nằm mơ, một lúc lâu sau mà vẫn không thốt nên lời. Vừa đến cơ sở ngầm bên trong Thần Khư Cảnh, liền gặp nhóm người Vũ Nam Thiên đang nhàn nhã canh gác, Dược Thiên Sầu liền dò hỏi: "Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đâu rồi?"
 
Vũ Nam Thiên hoi sửng sốt, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Đại Minh Luân, sau đó lập tức chỉ vào trong thông đạo ngầm, đáp: "Bọn hắn ở dưới tận cùng, gian phòng cụ thể nào thì ta cũng không nắm rõ."
 
"Đi thôi." Dược Thiên Sầu hô một tiếng, Đại Minh Luân nửa tin nửa ngờ bám theo hắn tiến vào. Hai người rẽ đông quải tây bên trong căn cứ ngầm, may mắn gặp được Trương Bằng, ở dưới sự dẫn đường của Trương Bằng, rốt cuộc hai người cũng đi tới một gian thạch thất ngầm.
 
Cái gọi là thạch thất ngầm, chính là một hang động đá vôi do thiên nhiên tạo thành ở dưới lòng đất, có mạch nước ngầm chảy qua, xung quanh không ít những quái thạch hình thù dị dạng, khiến cho gian thạch thất này trở nên huyền bí khó lường, đích thực là địa phương thích hợp dùng để tu luyện ần náu.
 
"Lão yêu quái, ta đã mang người quay về cho ngươi rồi." Dược Thiên Sầu đứng bên kia dòng nước rống lớn, thanh âm quanh quẩn khắp bên trong hang động. Rất nhanh sau đó, có hai bóng người từ bên kia phóng đến, đúng là Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu, hai người cao thấp đánh giá Đại Minh Luân, phát hiện thấy hắn không có chuyện gì mới nhất thời nhẹ nhõm thở phào một hơi, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn Dược Thiên Sầu, về phần cái gì cảm tạ đều không cần nói ra.
 
Đại Minh Luân trông thấy hai người, thì không khỏi kinh ngạc: "Các ngươi đều ở dưới này sao? Đây rốt cuộc là địa phương nào?"
 
Vi Xuân Thu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, lẻo mép nói: "Tiểu tử này khẳng định đây là ở bên trong Thần Khư Cảnh."
 
"Thần Khư Cảnh?" Đại Minh Luân thần tình mờ mịt nhìn mấy người nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, làm sao các ngươi có thể tiến nhấp Thần Khư Cảnh? Còn nữa, các ngươi dẫn ta đến đây làm gì, đám người Nhiếp Tiểu Thiến còn đang chờ ta..."
 
Hắn ngắm nhìn xung quanh một chút, ngẫm lại cũng không biết phương pháp rời đi như thế nào, lúc này tức giận nói: "Mau đưa ta quay trở về."
 
"Chỉ ta mới biết cách đưa ngươi ra vào thôi." Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Những chuyện khác ngươi cũng đừng có suy nghĩ quá nhiều, bây giờ ngươi quay về đó quá mức nguy hiểm, ta không có khả năng để cho ngươi quay về theo bọn họ mạo hiểm. Ngươi có điều không biết, ngay khi các ngươi rời đi không bao lâu, ô Hùng liền bày ra thân phận che giấu nhiều năm qua, nguyên lai hắn cùng Vong Tình chính là huynh đệ tình thân, bọn hắn ở Minh giới còn có thế lực đang tập trung tấn công vào Minh Hoàng Cung, nếu bọn hắn dám tạo phản ở Minh giới, thì nhất định là sẽ có chỗ dựa vào, hiện giờ ngươi chạy ra, đi theo đám người Nhiếp Tiểu Thiến, không phải là
 
Muốn chết hay sao?"
 
"Tấn công Minh Hoàng Cung? Ô Hùng và Vong Tình là hai huynh đệ ư?" Đại Minh Luân lắp bắp kinh hãi nói.
 
"Chi tiết như thế nào ta cũng không nắm rõ, nhưng lúc ấy ta nghe thấy ô Hùng kêu Vong Tình bằng đại ca..." Lúc này Dược Thiên Sầu liền đem chuyện tình xảy ra tường thuật qua một lần.
 
Sau khi nghe xong, Vi Xuân Thu đứng một bên cũng âm thầm gật đầu nói: "Đại Minh Luân, tiểu tử này nói rất đúng, ngươi không nên đi theo đám người Nhiếp Tiểu Thiến, chúng ta ở bên trong Thần Khư Cảnh tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, sau này nếu như thích họp, chúng ta tiếp tục đi ra ngoài cũng không có muộn."
 
"Ô Hùng kêu Vong Tình là đại ca ư? Phụ thân và cô cô bọn chúng rốt cuộc là ai, mà dám tấn công vào Minh Hoàng Cung?" Đại Minh Luân lầm bầm, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu sau, bỗng nhiên hắn ngẳng đầu nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi mau thành thật nói cho ta biết, ngươi cam đoan chúng ta ở bên trong Thần Khư Cảnh sẽ bình yên vô sự hay sao? Theo ta được biết, trong Thần Khư Cảnh này cũng có lãnh chúa nhất phương."
 
"Áchể..." Dược Thiên Sầu giật mình, lắc đầu nói: "Chuyện này ta còn không dám cam đoan, ta đối với hoàn cảnh bên trong này cũng không quen thuộc, bất quá ta dám cam đoan, tạm thời chúng ta ở bên trong này sẽ không gặp nguy hiểm gì."
 
"Nếu là như vậy, ta vẫn muốn ra ngoài gặp mặt đám người Nhiếp Tiểu Thiến." Đại Minh Luân chau mày: "Ta không phải ôm hy vọng mà đi cùng bọn hắn, mà là muốn đi theo tranh thủ cơ hội. Trước mắt Kim Thái cùng Bạch Khải còn chưa hoàn toàn thất bại, ai cũng không thể biết trước khúc mắt quả cuối cùng là sẽ như thế nào. Nếu Kim Thái xoay người, như vậy địa vị của ta ở Tiên Cung sẽ càng thêm củng cố, đến lúc đó người nào muốn đụng tới nhóm chúng ta đều sẽ phải suy nghĩ kĩ lưỡng. Nếu Kim Thái và Bạch Khải hoàn toàn thất bại, ta quay trở về cũng đâu có muộn."
 
"Ngươi rời khỏi Tiên Cung, đi theo chúng ta là được rồi, không cần phải cố chấp như vậy." Vi Xuân Thu tức giận nói.
 
Đại Minh Luân cười nhàn nhạt: "Ta cũng không phải là muốn chiếu cố các ngươi, coi như đang lưu lại một đường, đến thời khắc mấu chốt vẫn có thể phát huy tác dụng." Dứt lời, liền quay đầu nhìn sang Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, mau đưa ta đi ra ngoài, thời gian quá lâu sẽ khiến cho bọn hắn sinh nghi."
 
Vi Xuân Thu vẫn còn đang muốn khuyên can, nhưng Vân Bằng đã khẽ lắc đầu ngăn cản, ý bảo không cần nói nhiều thêm nữa. Dược Thiên Sầu nhìn ngó hai bên, thấy khuyên giải thêm xuống cũng là vô dụng, lúc này thở dài nói: "Ta đây sẽ đi ra ngoài một chuyến theo ngươi. Nếu có nguy hiểm gi, ta sẽ tùy thời đem ngươi mang trở về nơi đây."
 
Vừa nói dứt lời, Dược Thiên Sầu đã khôi phục hình dáng của Ngưu Hữu Đức! Hắn làm như thế này, chẳng khác gì là cùng Đại Minh Luân đi mạo hiểm, nhưng tương đối mà nói, tùy thời hắn có khả năng đưa Đại Minh Luân quay trở về, như vậy hệ số an toàn của Đại Minh Luân sẽ là rất cao. Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu nghe xong, đều nhất tề nhìn sang phía Dược Thiên Sầu, trong nội tâm không sao che giấu được hết cảm kích, nhưng đều không có biểu hiện ra ngoài.
 
Đại Minh Luân còn đang muốn cự tuyệt, nhưng Dược Thiên Sầu đã mang theo hắn biến mất ở trong hang động ngầm rồi... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Hai người đi qua thông đạo Minh giới, thì phát hiện bên kia không trông thấy bóng người nào, chẳng hiểu là nhóm người Nhiếp Tiểu Thiến đã chạy đi đâu mất rồi, đang đưa mắt nhìn nhau, thì nhóm người Nhiếp Tiểu Thiến từ địa phương bí mật gần đó chạy ra, đủ thấy những người này tiểu tâm là rất cần mật.
 
"Đại Minh Luân sao ngươi đi lâu như vậy?" Nhiếp tiểu Thiến hai mắt lóe ra tinh quang, quẳng ném sự chú ý lên người Dược Thiên Sầu, Thanh Nương bên cạnh nàng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, ánh mắt thoáng dâng lên một tia hồ nghi.
 
"Đại tổng quản xin hãy lượng thứ, thuộc hạ vừa thu thập được chút thông tin quan
 
Ừọng, đang muốn dâng lên cho đại tổng quản quyết định..." Đại Minh Luân nhanh chóng đem tin tức ô Hùng làm phản, cùng thế lực đang chuẩn bị tấn công vào Minh Hoàng Cung kể ra.
 
Đám người nghe xong, diễn cảm trên mặt đều bày ra hình dáng không dám tin, Nhiếp Tiểu Thiến hừ lạnh liên tục nói: "Ta đang kỳ quái vì sao Ô Hùng không theo chúng ta bỏ chạy, hóa ra là cùng một phe với Tuyệt Tình Cung, chẳng trách Tiên Đế cảm giác hắn không thích họp, còn kêu ta âm thầm phái người điều tra, đáng tiếc để cho hắn nắm giữa tiên cơ, nếu không thì hắn sớm đã chết trước rồi."
 
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Có đến Minh Hoàng Cung nữa không?" Đại Minh Luân dò hỏi.
 
""Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?" Nhiếp tiểu Thiến khẽ than thở nói: "Cho dù Minh Hoàng Cung đang bị người khác công phá, chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp hội họp cùng Tiên Đế, đi theo Tiên Đế không chừng còn có sinh cơ, nếu không, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, sợ là không có đường sống yên ổn."
 
Đám người trầm ngâm yên lặng, không ai nghĩ qua sẽ rơi vào tình huống này. Nhiếp Tiểu Thiến khẽ phất tay nói: "Đến Minh Hoàng Cung, dọc theo đường đi sẽ tùy hoàn cảnh mà đối phó."
 
Dưới bầu trời u ám, thanh âm chém giết không ngừng vang lên, năm tòa đại sơn vây chung quanh ngọn chủ phong Minh Hoàng Sơn, bốn phía đang truyền ra thanh âm hỗn chiến náo loạn, khắp nơi máu thịt vương vãi tứ tung, thanh âm thảm thống cũng không dứt bên tai.
 
Bốn phía xung quanh Minh Hoàng Sơn đều xảy ra hỗn chiến, khắp nơi máu chảy thành sông, mùi máu tươi nồng đậm kích thích đám quái thú hung mãnh ngâm tiếu rung trời, bầu không khí càng trở nên bất an khó lường.
 
Bốn phương tám hướng có vô số quân sĩ Hắc Giáp, cùng các loài mãnh thú hung dữ, như thủy triều tràn vào bên trong Minh Hoàng Sơn. Trên Minh Hoàng Sơn đồng dạng cũng bố trí rất nhiều quân lính chống địch nhân tập kích, thân mặc bốn màu giáp trụ, ngân, từ, lam, hoàng sắc, dàn trận cùng một chỗ nhìn như hỗn loạn, nhưng kỳ thực lại phi thường tự động nhanh nhẹn.
 
Ngọn chủ phong cao nhất dãy Minh Hoàng Sơn, đang được một tầng hào quang bảo hộ, trên tầng hào quang có bốn gã thân mặc chiến giáp ngân, tử, lam, hoàng sắc, đang đứng chung một chỗ quan sát tràng chiến. Bốn người này chính là Tứ Đại Minh Tướng, thủ hạ dưới trướng của Minh Hoàng, lần lượt theo thứ tự phân chia là Ngân giáp Thiên Quân, Tử giáp Ngạo Quân, Lam giáp Thiên Quân, Hoàng giáp Thắng Quân.
 
Chứng kiến nhóm phàn quân hung hăng lao tới, trên trời dưới đất vô số thân ảnh điên cuồng tấn công đến. Lam giáp Thiên Quân vung tay lên, tức giận quát: "Mau phóng Tru Hồn Cung ra."
 
Cùng ba màu đại quân khắc xếp chung thành hàng ngũ chỉnh tề, nhóm lam giáp quân sĩ mau chóng giật dây cung, chỉ trong sát ná đã có hơn mười vạn mũi lam quang hướng bốn phương tám hướng bắn ra, vô số thanh âm "sưu sưu..." phá không mà đi, chiếu sáng cả một góc trời.
 
Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu rên thảm thống vang vọng khắp nơi, cũng không biết mũi tên kia là do thứ gì tạo thành, mà phá vỡ cương khí hộ thân của phản quân giống như xé giấy bình thường, thật dễ dàng. Hơn nữa, chẳng cần biết vết thương nông sâu như thế nào, có trí mạng hay không, chỉ cần trúng tên, cả người đều toát ra làn khói đen, hai mắt trắng dã vô thần ngã ngục người xuống.
 
Lại thêm một cơn mưa tên nữa bắn ra, trên không trung vô số thân ảnh rơi xuống dưới đất, khiến cho đám phản quân đang hung hăng tiến công không thể áp sát đến gần. Nếu có cường giả xâm nhấp, thì nhóm hoàng giáp quân sĩ đều nâng tấm lá chắn trong tay lên, cùng nhau phát công tiêu diệt địch nhân, tử giáp quân sĩ cũng múa liêm đao câu hồn tru sát, thông thường những kẻ bị liêm đao câu hồn tru sát, đều sẽ bị xé nát ra thành từng mảnh vụn, chết không toàn thây...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.