"Chỉ tu vi kém cỏi như ta đây, ngay cả tư cách xách dép cho Tiên Hậu cũng không đáng thì há chi nói đến chuyện dẫn theo hai ngươi?" Dược Thiên Sầu cười khổ, các ngươi quá đề cao ta rồi.
Cơ Vũ nghe xong lời Ngạc Tuyết Quân thì đương trường suy tư nhìn Dược Thiên Sầu. Nàng cũng là người tra sĩ diện, cả đời chưa năn nỉ ai bao giờ, nghe xong khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lạnh lên: "Nhạc đại ca! Chúng ta tự nghĩ cách rời khỏi đây, không phải cầu cạnh người khác...
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì liên tục khoát tay gật đầu, nhưng Ngạc Tuyết Quân lại níu chặt không chịu buông tha: "Dược Thiên Sầu! Ngươi không dẫn theo bọn ta, thì tất cả chúng ta cũng đừng ai hòng chạy thoát..." Vừa nói, hắn vừa nhìn sang đám người Vong Tình tràn đầy uy hiếp, như thế sẽ kêu người đến bắt gian bất cứ lúc nào.
"Lão yêu quái! Ngươi được như bây giờ và cả như ngày hôm nay cũng toàn là nhờ ả nữ nhân kia đưa ngươi lên mà còn dám uy hiếp ta?" Dược Thiên Sầu nhếch mày nhìn sang phía Vong Tình cười lạnh: "Ngươi cứ việc kêu, xem ta xui xẻo hay các ngươi sẽ gặp xui xẻo. Ta đảm bảo hai ngươi các ngươi sẽ chết trước ta."
Sự tình đã đến nước này, hắn mới không sợ mấy vụ uy hiếp này, trước đó nghi kị Tiên Cung, giờ Tiên Đế bỏ trốn, Tiên Cung đã suy sụp. Bản thân vốn có thù oán với Tuyệt Tình Cung, dù cho mình cúi nhận sai, Tuyệt Tình Cung ắt cũng sẽ không buông tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2233682/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.