Chương trước
Chương sau
Nhóm ca vũ kia vẫn chưa hấp dẫn ánh mắt chú ý của chúng nhân, chỉ thấy bên phía thông đạo đối diện, đám Kim Bào thị vệ bỗng dưng tách ra hai bên nhường đường, lúc này ánh mắt của chúng nhân đồng loạt quẳng ném về phía đó...
 
Một chiếc trống lớn thân sơn màu đỏ tươi, bị một đám nam nhân vác trên vai, khênh thẳng ra bên ngoài, đường kính mặt trống phỏng chừng rộng khoảng ba bốn trượng, dày chừng một trượng. Đó không phải cảnh tượng hấp dẫn chúng nhân, điều khiến cho chúng nhân chú ý nhất chính là thân ảnh đang đứng trên mặt trống kia, một gẫ kim bào nhân tứ bình bát ổn, khí thế uy nghiêm đang đứng ở trên mặt trống.
 
Chiếc kim bào trên thân người này, không khỏi làm cho chúng nhân kinh hãi, cả đám theo bản năng liền quẳng ném về phía Kim Thái, tiếp sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào giữa trung tâm. Người mặc kim bào đứng trên mặt trống kia, đều không phải là Kim Lũ Y thông thường, mà cùng chiếc trường bào trên người Tiên Đế Kim Thái giống nhau như đúc, hoa văn trên áo cũng thêu hình rồng cưỡi mây đạp sóng, trên đầu đội mũ kim quan. Trừ bỏ tướng mạo ra, những thứ khác trên người cùng Kim Thái đều trang điểm giống nhau như đúc.
 
"Hô.., hô..." Chúng nhân không khỏi ồ lên, chưởng môn các phái ngồi phía dưới, cùng đám người ở hai bên trái phải bậc thang, quả thực đều không dám tin còn có người kiêu ngạo như vậy, dám làm trò hung hăng càn quấy như thế ở trước mặt Tiên Đe Kim Thái.
 
Vạn Linh cùng Long Tiểu Tửu há miệng cực lớn, đủ nhét vừa một khối quyền đầu, còn Cơ Vũ, Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh thì mang diễn cảm kinh ngạc. Bạch Khải đứng trước cửa sổ trên tầng lầu, thiếu chút nữa đã bị sặc không khí, toàn thân si ngốc, khẽ lầm bầm nói: "Tiểu tử này muốn làm gi vậy?"
 
Đó đều là phản ứng của những người nhận thức Dược Thiên Sầu, không sai! Kẻ đang đứng trên chiếc trống kia, giả vờ ngưu bức hò hét chính là Dược Thiên Sầu.
 
Chúng nhân xung quanh chỉ huyên náo trong chốc lát, rất nhanh đã dần dần yên tĩnh trở lại, bởi vì chúng nhân phát hiện Tiên Đế Kim Thái cùng Nhiếp Tiểu Thiến đối với chuyện tình lần này căn bản là không tỏ vẻ ngạc nhiên. Mọi người trong lúc khiếp sợ, chợt hiểu ra, đây chỉ là màn diễn kịch mà thôi, bất quá cũng thực dọa người...
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu thân hình vững vàng đứng trên mặt trống, giả vờ bày ra khí thế uy nghiêm quét mắt nhìn mọi người. Tuy rằng tìm được một chút cảm giác coi rẻ chúng sinh thiên hạ, nhưng trong lòng lại đang cười khổ không thôi, trải qua màn trình diễn lần này, một đời anh minh lỗi lạc của minh xem như cũng bị vứt bỏ, rốt cuộc ngày sau đừng nghĩ tới chuyện ngấng đầu nhìn lên.
 
Tiếng nhạc bốn phía xung quanh bỗng nhiên trở nên tràn đầy nhịp nhàng, vui sướng hoan ca, một đám nam nhân lưng trần khiêng Dược Thiên Sầu đứng trên mặt trống, giống như đế vương tuần tra thiên hạ bình thường. Chiếc trống khổng lồ vừa được khiêng tới vị trí giữa trung trơng, thì tiếng nhạc bắt đầu thay đổi tiết tấu, hóa thành những thanh âm du dương trầm bổng. Chỉ thấy gần trăm vũ nữ thân mặc áo tơ lụa vàng kim, dục tiên dục tử từ trên trời giáng xuống, vây xung quanh một nữ tử thân mặc trang phục hoa lệ kinh diễm, ngăn chặn ở phía trước chiếc trống khổng lồ.
 
Theo sau các nàng coi như phía trước không có gì, mà nhẹ nhàng lắc lư nhảy múa, kĩ thuật thanh nhã điêu luyện, giống như trăm hoa đua nở, khiến cho chúng nhân đương trường không khỏi ngưng thần quan sát.
 
Vốn Dược Thiên Sầu đang đứng uy nghi thiên hạ ở trên mặt trống, bỗng nhiên khí thế biến đổi, ánh mắt trở nên ôn nhu thâm tình ngắm nhìn nữ tử trang phục kinh diễm đang trổ hết tài năng ở ngay phía trước. Theo sau, trăm người vũ nữ uyển chuyển phụ giúp Thanh Nương giả dạng Cơ Vũ, chậm rãi tiến về phía chiếc trống khổng lồ...
 
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu bất tri giác theo trên mặt trống nhảy xuống phía dưới, đám nam nhân lưng trần vây xung quanh thân trống ùa ra, cũng phụ giúp hắn chậm rãi tiến lên phía trước, đến khi Dược Thiên Sầu thân mặc long bào và Thanh Nương thân mặc kim phượng cách nhau nửa bước thời gian, thì mới ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau không hề che giấu một tia nhu tình tràn đập ở bên trong con ngươi.
 
"U...U...U...U" Đám nam nhân lưng trần thân mình loạng choạng lắc lư, miệng ngâm chú ngữ, dường như đang muốn cổ vũ Dược Thiên Sầu làm cái gì đó. Ờ dưới tiếng hò reo của mọi người, bỗng nhiên Dược Thiên Sầu vươn tay kéo Thanh Nương qua, đem nàng ôm ngang hông, quay đầu xoay người đi về phương hướng chiếc trống khổng lồ.
 
Đám nam nhân lưng trần liền nhanh chóng chạy về vị trí, đứng vây xung quanh thân trống, khiêng trống lên vai. Dược Thiên Sầu ôm Thanh Nương giẫm lên bả vai mấy người, bước lên mặt trống, dưới ánh mắt quan sát của chúng nhân, nhẹ nhàng để Thanh Nương đứng xuống.
 
Hai nhóm nam nữ vũ cơ nhanh chóng vây quanh thân chiếc trống lớn, chia nhau thành từng đôi uyển chuyển nhảy múa ở bốn phía xung quanh...
 
Dược Thiên Sầu phóng ánh mắt nhu tình, khẽ nâng tay lên, vuốt ve hai bờ má của Thanh Nương, hòa nhịp cùng vũ điệu, cất tiếng hát: "Dung nhan xinh đẹp của nàng khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, người ở bên cạnh như mộng cảnh xuân, đời đời kiếp kiếp dẫu có phải chết cũng chẳng hề hối tiếc! Nàng tinh ta nguyện, vừa vặn xứng thành một đôi..."
 
Các cặp nam nữ uyển chuyển nhảy múa bốn phía xung quanh thân trống, lúc này đồng thanh reo ca: "Nàng tình ta nguyện, vừa vặn xứng thành một đôi!"
 
Trên dung nhan phấn nộn của Thanh Nương nhất thời tách ra một tia thẹn thùng vô hạn, uyển chuyển cong lưng thối lui ra giữa mặt trống, vì quân vương mà nhảy lên điệu vũ hoan ca. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt nụ cười đều như lưu luyến không muốn rời xa quân vương, đầu ngón chân của nàng, mỗi lần điểm xuống mặt trống, đều vang lên thanh âm rung động, như lời tình mật ý chấn hám thẳng vào nội tâm người xem.
 
Chúng nhân chưa bao giờ từng nghe qua khúc nhạc rung động như thế này, mặc kệ lúc trước trong lòng chúng nhân đang suy tính cái gì, lúc này tâm hồn đều thả trôi theo thanh âm trầm bổng của âm luật. Trinh độ nhảy múa của Thanh Nương có thể nói là thiên hạ vô song, mỗi lần lắc lư uyển chuyển, những đường cong ẩn hiện mơ hồ phơi bày ra, cắn nuốt hết thảy tầm mắt của mọi người xung quanh.
 
Vốn dựa theo kế hoạch ban đầu của Thanh Nương, Dược Thiên Sầu sẽ vừa hát vừa khiêu vũ cùng nàng, nhưng chẳng quản kĩ thuật giảng dạy của nàng cao minh đến đâu, cái tên đầu gỗ Dược Thiên Sầu kia đánh chết cũng không thể thông suốt. Vì thế Thanh Nương đành phải thay đổi tiết mục, nàng múa đơn độc, còn Dược Thiên Sầu chỉ cần phối họp đơn giản vài động tác mà thôi.
 
Dưới tiếng nhạc hoan ca trầm bổng, Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng vươn tay ra ôm lấy Thanh Nương, nhìn nàng thản nhiên mỉm cười. Còn Thanh Nương hai mắt nhu tình ngập nước, đôi cánh tay phấn nộn bá chặt lấy cổ của Dược Thiên Sầu, vùi má lên trên đầu vai hắn, dường như không muốn tách rời.
 
Tiếng nhạc du dương êm tai, biên đạo múa đẹp mắt, hai người phối hợp tâm ý tương thông, có thể nói là càng gia tăng thêm vài phần sức mạnh, khiến cho mọi người đều hãm sâu vào trong bài múa, không tự kiềm chế nổi xúc động. Cũng không biết người nào đang ngồi phía dưới, nhịn không được bỗng nhiên hét lớn một tiếng, vỗ tay hoanh nghênh khen ngợi: "Hảo!"
 
Bất tri giác vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ ngang trời, đã đem tâm tình của mọi người kéo trở về hiện thực. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Kim Thái ngồi trên ngôi cao, khóe miệng thoáng dâng lên vẻ tươi cười, hơi vuốt cằm tỏ vẻ tán thưởng, đồng thời nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang Cơ Vũ một cái.
 
Lúc này trong đôi con ngươi của Cơ Vũ thoáng hiện lên một tia giận hờn, nàng không phải người ngu, nhạc khúc này chẳng qua chính là muốn chụp mã thí Tiên Đế Kim Thái, ca tụng khung cảnh ân ái giữa nàng và Kim Thái. Nếu sự thật là như vậy thì cũng thôi, nhưng giữa hai người cố tình là bằng mặt mà không bằng lòng, hoàn toàn không hề giống như tâm cảnh trong nhạc khúc kia miêu tả.
 
Sau khi nàng đè nén lửa giận ở trong lòng xuống, lại nhịn không được khẽ cắn cắn môi, diễn cảm phức tạp ngắm nhìn Dược Thiên Sầu đang ôm Thanh Nương vào lòng. Có một số chuyện ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể phủ nhận, nhạc khúc này nếu vứt bỏ những hiềm nghị nịnh hót ra, thì đích thật chính là nhạc khúc rung động lòng người, đáng tiếc đôi nam nữ miêu tả ở trong nhạc khúc, nàng lại không phải là nhân vật chính thích hợp.
 
Tài hoa như thế, mà lại dùng đi nịnh hót...Cơ Vũ có chút căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Sớm biết như thế, nàng sẽ không giựt dây Kim Thái, để cấp cho Dược Thiên Sầu biên soạn ra nhạc khúc này, đồng thời trong lòng cũng âm thầm quyết định, ngày sau phải để cho Dược Thiên Sầu mã thí minh không dứt.
 
Đồng dạng, Ngạc Tuyết Quân đứng phía sau, diễn cảm cũng xanh mét nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Phía bên kia, Lộ Nghiên Thanh thần tinh vô cùng chua sót...
 
Dưới đài, Long tiểu Tửu cùng Vạn Linh giật mình tỉnh mộng, sau khi thanh tĩnh thì như không dám tin nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Trước cửa sổ, trên tầng lầu bên trong Tiên Cung, Bạch Khải cũng tấm tắc lắc đầu cảm thán không thôi, hiện giờ rốt cuộc mọi người đã hiểu rõ, lúc trước Tiên Đế hạ pháp chỉ để cho Dược Thiên Sầu biên soạn nhạc khúc, cũng không phải là cử chỉ khí huyết trào dâng, mà là hiểu rõ tiền vốn trong lòng của Dược Thiên Sầu.
 
Ngay khi, Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương thâm tình hát xong, thì tất cả nhóm cao thủ đương trường đều biến sắc, bỗng nhiên hung hăng quay đầu nhìn về phía phương xa. Hai mươi bốn đại hộ pháp đứng trên bậc thang, đã có sáu người chuyển thân ra, hóa thành lưu quang cấp tốc bay về phương hướng đó
 
Từ phương xa truyền đến một tiếng nổ vang "oanh long long", khiến cho giọng hát của Dược Thiên Sầu xáo trộn, rốt cuộc đã chẳng còn tâm tình hát nổi thêm nữa...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.