Chương trước
Chương sau
"Lão Thương! Phải làm sao bây giờ?" Dược Thiên Sầu nhìn đám quan binh nhe răng nói, hắn đối với Hắc mình Đại Quân căn bản là hoàn toàn không am hiểu chút gì cả, không biết đám này có phải là chó cậy địa bàn, hung hăng bắt người hay không, cho nên đành phải hỏi thăm ý kiến của Thương Vân Tín trước. Nếu như chỉ bắt về truy hỏi thì cũng không sao cả, dù gì thì bản thân ta trong sáng cũng không sợ những chuyện mờ ám. Nhưng nếu bọn chúng muốn khép tội oan, thì hiển nhiên là phải phản kháng, cần phải biết rằng những người chết oan thiên cổ có rất nhiều. Chính mình cho dù góp thêm vào hàng ngũ này, cũng chẳng có bất kỳ nghĩa lí gì cả.
 
"Cho tới hôm nay, còn chưa người nào dám dùng qua hình cụ đối với Thương Vân Tín ta đâu!" Thương Vân Tín xoa xoa thủ trạc trữ vật trên cổ tay, trành mắt lạnh về phía viên tướng lãnh đứng trên nóc nhà, trầm giọng nói: "Nếu như muốn đưa chúng ta về tra khảo, thì chúng ta nhất định sẽ phối hợp. Nhưng nếu chưa rõ nguyên nhân tại sao, mà dám dùng hình với chúng ta, Thương Vân Tín ta sẽ là người đầu tiên phản kháng."
 
Hắn dù sao đã từng qua Minh Giới, biết mấy thứ đồ chơi xiềng xích của Hắc mình Đại Quân phi thường lợi hại, một khi chân tay bị kiềm tỏa sẽ rất khó phá vỡ. Nếu đối phương cố tình giở trò, chính bản thân mình cũng tương đương như bị phế chín thành công lực, cùng muốn chết có gì khác nhau đâu. Cho nên, trước khi sự tình chưa rõ ràng, hắn không thể để cho người khác chế trụ.
 
Nghe hắn nói như vậy, Dược Thiên Sầu nhanh chóng dùng cùi trỏ, đụng vào người Thận Vưu, ra hiệu cho Thận Vưu chuẩn bị động thủ. Lúc này Thận Vưu đang phi thường buồn bực, đồng thời hối hận lúc trước không nên bày ra Thận Vụ Đại Trận, kết quả bây giờ kéo tới một đám người gây phiền toái.
 
Trên nóc nhà, Lộc tướng quân diễn cảm hờ hững nói: "Các ngươi muốn phàn kháng
 
Ư?"
 
"Đừng chụp cái mũ phàn kháng! Ta đã nói rõ ràng rồi, nếu chỉ muốn hỏi vài câu, chúng ta liền phối họp." Thương Vân Tín híp mắt nói: "Phàm là sự tình nào cũng đều phải có chữ lý, nếu cố tình gây sự, Tuyệt Tình Cung Bạt Kiếm Thức của ta cũng chẳng phải thứ đồ chơi bỏ đi."
 
"Dám uy hiếp Hắc mình Đại Quân ta?" Lộc tướng quân nhãn tình lóe ra tinh quang, nói: "Ngươi có tin hay không, bổn tướng quân chỉ cần ra lệnh một tiếng, phân đà Tuyệt Tình Cung của các ngươi ở Minh Giới liền sẽ bị tru diệt, ngay cả một manh giập cũng không tìm thấy."
 
Thương Vân Tín nghe vậy chậm rãi nói: "Ta tin ngươi có năng lực đó, bất quá ta xem ngươi mới chỉ là Minh Hoàng sơ kỳ, ngươi có tin hay không, chỉ cần ta rút kiếm ra, ngươi ngay cả cơ hội hạ lệnh cũng đều không cỏ?"
 
Lời này vừa nói rạ, thật đúng là mang theo dáng dấp phong phạm cao thủ, khiến cho Dược Thiên Sầu phải nhìn Thương Vân Tín bằng cặp mắt khác xưa, cư nhiên còn dám uy hiếp tướng lĩnh của Hắc mình Đại Quân. Bất quá trầm ngâm suy nghĩ thêm hồi lâu sau, thì mới hiếu ra, lão gia hỏa này sở dĩ cứng rắn như thế, cũng chỉ là vì đâm lao đành phải theo lao mà thôi.
 
Lúc này trên không trung đã xuất hiện rất đông người xem náo nhiệt, đều do động tĩnh ở nơi này gây ra, người của Tuyệt Tình Cung cũng ở trong số đó, một gã trưởng lão Tuyệt Tình Cung trấn thủ nơi đây phát hiện ra nhân vật chính đang diễn trường cảnh náo nhiệt, không ngờ là ghế đầu đại cung phụng, nhất thời chấn động, cuống quýt lao xuống, trước hướng Thương Vân Tín hành lễ nói: "Bái kiến Đại Cung Phụng!"
 
Theo sau mới nhìn Lộc tướng quân đứng trên nóc nhà, chắp tay nói: "Lộc tướng quân, ta nghĩ nhất định là có chuyện hiểu lầm rồi, đây là Đại Cung Phụng Thương Vân Tín của bổn phái."
 
Lộc tướng quân ánh mắt roi vào ống tay áo của Thương Vân Tín, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Đã có người của Tuyệt Tình Cung làm chứng, hình cụ liền miễn, bất quá thẩm vấn là không thê tránh khỏi, nếu sự tình không quan hệ tới các ngươi, tự nhiên sẽ thả nhóm các ngươi ra. Nhưng nếu có quan hệ, cho dù là chưởng môn Tuyệt Tình Cung pháp giá thân lâm cũng không thể nào cứu sống nổi đám các ngươi. Mang đi!"
 
Đối phương đã nhượng bộ, Thương Vân Tín cũng không có biện pháp, dù sao thì cũng phải lo nghĩ cho cơ nghiệp của Tuyệt Tình Cung. Còn Dược Thiên Sầu thì tin tưởng trước mắt Thương Vân Tín sẽ không hại mình, cho nên cũng tập trung đi theo, về phần Thận Vưu hiển nhiên là bám theo đuôi Dược Thiên Sầu rồi. Cứ như vậy, ở trước mắt bàn dân thiên hạ, ba người Dược Thiên Sầu bị mấy trăm tên quân sĩ Hắc mình dẫn giải đi...
 
Mộ Quang Chi Thành, chính là nơi giao dịch giữa Tiên mình hai giới, cho nên cần phải có người duy trì trật tự, một nhóm Hắc mình Đại Quân nhân đức không nhường ai trấn thủ ở chỗ này. Có thể nói Mộ Quang Chi Thành là địa phương đóng quân tốt nhất trong nội địa, ngay ở quảng trường chính giữa có rất nhiều kiến trúc bằng đá xanh, phi thường kiên cố.
 
Ba người Dược Thiên Sầu bị đám quân sĩ đưa vào trong Thành Vệ Phủ. Nhưng khi bước tới trước cửa lao ngục, thì bọn hắn không khỏi kinh nghi bất định, thoáng ngập ngừng dừng chân, nhìn hàng rào kim trúc kiên cố bên trong, hiển nhiên đây là nhà tù phạm nhân, Thương Vân Tín liền trầm giọng nói: "Đây là có ý gì?"
 
Gã quân sĩ dẫn đường, mặt không đổi sắc nói: "Không có ý gì, làm như thế để tránh có người bỏ trốn, trước thời gian thầm tra, bất kể là ai đều phải ở trong này chờ đợi."
 
"Ong.., ong..." Cánh cửa lao ngục bằng kim chúc liền được mở ra, Thương Vân Tín trầm ngâm một hồi, bất quá nếu chân tay mình không bị trói buộc, vạn nhất xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn, thì lao ngục này hẳn là không ngăn cản nổi Tam Kiếm Họp Nhất - Bạt Kiếm Thức của mình, lúc này mới chậm rãi bước vào.
 
Theo từ cửa lao ngục bước xuống bậc thang, xâm nhấp xuống nhà tù ngầm quy mô không nhỏ ở bên dưới lòng đất, hành tẩu trên hành lang lao ngục tản mát ra ánh quang mang màu xanh lục, hai bên là vách tường đá dày đặc, phía trước dần dần xuất hiện những gian phòng giam có hàng rào kim chúc to bằng cánh tay chế tạo thành. Nói vậy, cả gian phòng giống như chiếc lồng sắt kia, hẳn là cũng không phải thứ đồ chơi tầm thường đi, nếu không cũng không thể giam giữ được tu sĩ Minh Giới.
 
Ba người càng tiến sâu, tâm tinh càng hồ nghi, trong nhà giam đều là trống trơn, không hề trông thấy những người khác bị giam giữ. Lại bước qua thêm mấy gian phòng không người, Dược Thiên Sầu đang muốn dò hỏi, thì đám quân sĩ đã dừng bước, người dẫn đầu nhanh nhẹn mở cửa một gian phòng giam ra, quát: "Vào đi!"
 
Lúc này ba người cũng vừa nhìn thấy tù phạm ở gian phòng bên cạnh, thì không khỏi ngẩn ra, đây không phải ai khác mà chính là đám người Mục Binh, chỉ thấy Đông Thuận đang ngồi xếp bằng liền nhảy dựng lên, làm cho xiềng xích tay chân phát ra những thanh âm leng keng, gã nhìn ba người Dược Thiên Sầu chắp tay cười nói: "Ta còn đang rủa thầm là mình xui xẻo, không nghĩ tới Thương Cung Phụng các ngươi cũng bị áp giải tới đây, ha ha! Thật đúng là đồng mệnh tương liên.., ệDi! Không đúng?"
 
Đông Thuận đảo mắt nhìn xuống tay chân của ba người Dược Thiên Sầu, nhất thời trành vào đám quân sĩ đứng bên ngoài quát: "Vì sao bọn hắn không phải mang hình cụ?"
 
Lúc này những người khác cũng đứng lên phẫn nộ mắng, nhất thời bên trong lao ngục ầm ĩ hẳn lên.
 
Đám quân sĩ diễn cảm không đổi, căn bản là chẳng thèm quan tâm đến những người này. Thương Vân Tín hừ lạnh không thèm nói gì, bởi vì nhìn thấy mấy người kia chân tay đều mang xiềng xích, hơn nữa hoàn cảnh đãi ngộ càng kém hơn chính mình, lòng nghi ngờ của ba người nháy mắt tiêu thất, tưởng phản còn chủ động bước vào phòng giam.
 
"Cạch" Sau khi khóa cửa phòng giam xong, đám quân sĩ mới mở gian phòng bên cạnh ra, chỉ vào một người nói: "Theo thứ tự, từng người tiến ra thầm vấn, nhà ngươi bước ra trước đi!"
 
Gã bị chỉ điểm tức giận bất bình kéo xiềng xích ầm ầm bước ra, đám quân sĩ nhanh chóng áp giải hắn đi ra bên ngoài.
 
Theo thanh âm "lách cách" trong hành lang biến mất, trong hai gian phòng giam gần sát nhau, một bên ba người, một bên năm người trừng mắt lườm nhau...
 
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, trong lòng không khỏi vạn phần cảm khái, cũng chẳng biết cái số hữu duyên ngồi tù hay như thế nào, mà đây đã là lần thứ ba phải ngồi trong lao ngục rồi. Lần đầu tiên thì đi cải tạo lao động trong mỏ quặng linh thạch của Thanh Quang Tông, lần thứ hai bị giam trong lao ngục Hoàng Thổ Thành Đông Cực Thánh Thổ, lần thứ ba khoa trương hơn, chạy đến Minh Giới ngồi tù, cũng chính là nơi này, thực là kì quái, chẳng lẽ số mình trời sinh đã có mạng phải ăn cơm tù hay sao?
 
"Con mẹ nó!" Dược Thiên Sầu nhịn không được thầm mắng một câu, khiến cho đám người xung quanh sôi nổi quay đầu nhìn về phía hắn, không hiểu người này đang mắng ai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Vừa giật mình tỉnh mộng, thì phát hiện ra mọi người đều dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm vào mình, Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười bước tới bên cạnh hàng rào, nhìn Mục Binh chân tay đang bị xiêng xích vây khốn, cười ha hả nói: "Ta nói này Mục Binh, ngươi không hảo hảo ở Tiên giới làm nhạc phụ của ô Đại Thống Lĩnh, như thế nào lại chạy tới Minh Giới ngồi tù vậy. Thật đúng là có nhã hứng ah!"
 
"Hừ!" Mục Binh hừ lạnh nói: "Đừng vội tiểu nhân đắc chí, rồi sẽ tới lúc ngươi phải quỳ gối trước mặt ta mà khóc lóc van xin thôi!"
 
Lúc này Đông Thuận bước ra hòa giải: "Các ngươi bớt tranh cãi đi một chút, đừng náo loạn, có chuyện gì thì ra ngoài rồi hãy nói sau."
 
Dứt lời còn nghiêng đầu âm thầm trừng mắt liếc nhìn Mục Binh một cái.
 
Mục Binh hừ lạnh, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần không thèm nói gì thêm nữa. Dược Thiên Sầu cũng ngừng tươi cười, không ngừng tản bước xung quanh gian phòng giam...
 
Chẳng bao lâu sau, hai gã quân sĩ chạy vào, mở cửa gian phòng giam cách vách ra, một người chỉ vào Mục Binh đang khoanh chân ngồi dưỡng thần nói: "Ngươi! Mau đi ra"
 
Mục Binh diễn cảm bình thản đứng lên, đi ra khỏi nhà giam, bám theo hai gã quân sĩ bước ra ngoài lao ngục.
 
Cứ như vậy, một lúc sau, người bên trong gian phòng giam cách vách đều được áp giải đi, thẳng đến khi chỉ còn lại một mình Đông Thuận, trước khi hắn bước ra khỏi cửa nhà lao, còn quay đầu nhìn đám người Dược Thiên Sầu chắp tay mỉm cười.
 
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không cần phải nói nhiều, nếu như đoán không sai, thì tiếp theo hẳn sẽ là bọn hắn. Quả nhiên không bao lâu sau, hai gã quân sĩ bước tới mở cửa nhà lao ra, một tên chỉ vào Thận Vưu nói: "Ngươi đi ra!"
 
Thận Vưu nhất thời run như cầy sấy, Dược Thiên Sầu khẽ vỗ vai an ủi, nhìn hắn mỉm cười nói: "Chớ khấn trương, chuyện này ta có kinh nghiệm rồi...Ách, không sao đâu, ngươi là Minh Hà Thủy Tộc, bọn chúng không dám làm gì ngươi đâu."
 
Thận Vưu ngẫm lại cũng đúng, cho nên liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
 
Ra khỏi địa lao, bị quân sĩ áp giải tới trong đại sành chính đường, chỉ thấy bên trong đại sảnh nghiêm trang túc mục, quân sĩ canh gác hai bên lưng đứng thẳng tắp, Lộc Tính tướng quân ngồi án ngữ trước bàn giữa nhà. Thận Vưu nơm nớp lo sợ, trong lòng đang nghĩ đối phương sẽ hỏi mình cái gì, và mình phải trả lời như thế nào. Thì đã thấy Lộc Tính tướng quân giương mắt hổ lên nhìn hắn, nói: "Ngươi là Minh Hà Thủy Tộc, chuyện này cùng ngươi không liên quan, ngươi có thể đi rồi."
 
Thận Vưu sừng sốt, không nghĩ tới đối phương một câu cũng chẳng thèm hỏi, đề cho mình rời đi dễ dàng như thế. Hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thì bên dưới đã có quân sĩ quát: "Còn không đi mau! Hay là nhà ngươi muốn chịu hình sao?"
 
Thận Vưu đâu dám nán lại, lúc này hoảng hốt cúi người hành lễ, nhanh chóng bước ra khỏi Thành Vệ Phủ...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.