Thoáng chốc, Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu liên thủ liền động, chỉ thấy hai đạo bạch quang chợt lóe, trong khoảnh khắc bên trong đan điền của Tuyết Linh Lung hình thành một đạo hình cầu băng tinh trong suốt, hàn khí dày đặc đem viên tử châu kể cả sợi Tam Muội Chân Hỏa cùng nhau vây bên trong.
Dược Thiên Sầu đột nhiên cảm giác bàn tay chợt lạnh, lập tức phát hiện cả người Tuyết Linh Lung đã bị đông lạnh thành khối băng, không khỏi chấn động. Hắn mở hai mắt nhìn hai phu thê, phát hiện bọn họ vẫn thờ ơ, liền biết sự lo lắng của mình có chút dư thừa, thần thức tiếp tục quan sát động tĩnh bên trong.
Tam Muội Chân Hỏa đang ôm tử châu hút tới cao hứng, chợt phát hiện cảnh tượng quanh thân trong nháy mắt biến hóa, ngọn lửa đang nhảy lên thiêu đốt bỗng nhiên tạm dừng, phát hiện chính là thứ mà nhiều lần suýt chút nữa đánh cho mình hóa thành hư vô. Nó nhất thời liền luống cuống, ngọn lửa kịch liệt run lên, sưu sưu đụng đông đụng tây, nhưng không cách nào phá vỡ tầng hình cầu băng tinh.
Rốt cục đã đem thứ đáng chết này vây khốn, hai phu thê hưng phấn mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu đã tràn ngập cảm kích. Tuyết Hoàng dị thường kích động nói: "Tiên sinh, kế tiếp làm sao bây giờ?"
Dược Thiên Sầu nhắm mắt lại khẽ gật đầu nói: "Các ngươi vây khốn nó là được, kế tiếp giao cho ta." Hai phu thê ứng một tiếng, cùng nhắm mắt quan sát động tĩnh bên trong thân thể nữ nhi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Viên tử châu bên trong đan điền bỗng nhiên chậm rãi chuyển động, Tam Muội Chân Hỏa đang chạy loạn chung quanh đụng sát bên người nó đột nhiên giống như nhìn thấy quỷ, xa xa rút vào vách băng tinh, ngọn lửa xào xạc dao động, có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Nhưng không gian bị băng tinh bao phủ chỉ lớn bao nhiêu đó, nó muốn tránh cũng không còn địa phương để tránh, chỉ cảm thấy đã có một cỗ năng lượng hấp lực khổng lồ đang thu hút chính mình, theo viên tử châu xoay tròn càng lúc càng nhanh, năng lượng của nó đang bay nhanh trôi qua, phát hiện thân thể thật vất vả lớn mạnh của mình đang càng ngày càng hư nhược...
Tiểu đông tây, đồ vật của lão tử có thể tày tiện ăn được sao? Đã ăn bao nhiêu thì phải đem cả tiền lãi phun trở về cho ta...Trong lòng Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh, rõ ràng đang cảm giác được viên Tử hỏa châu của mình đang càng ngày càng cường tráng.
Hai phu thê Tuyết Hoàng cũng hưng phấn, bọn họ có thể cảm giác được năng lượng trên người Tam Muội Chân Hỏa đang bay nhanh bị viên tử châu kia hút đi, một ít tia lửa ba màu yêu dị tận mắt thấy càng ngày càng nhỏ, ở bên trong lạnh run lại không đường có thể trốn, không bao lâu đã lui thành nhỏ như hạt đậu.
Mặc cho ai đều cảm thấy được đồ vật này đã sắp tận thế, nhưng khiến cho người ngoài ý chính là, ngay lúc tiểu đồ vật kia cơ hồ bị hấp thu được chỉ còn nhỏ như hạt đậu, đột nhiên như lưu tinh, hướng tới chỗ vách băng tinh đối diện cấp tốc bắn đi, mang theo một đường lưu quang "đát" một tiếng xỏ xuyên qua băng tinh, trong nháy mắt đã ẩn núp vào trong vách đan điền của Tuyết Linh Lung...
Chạy? Cả ba người đều chấn động, cùng mở mắt nhìn nhau, vẻ mặt Dược Thiên Sầu co rút, gương mặt tối sầm, trầm giọng nói: "Hai phu thê các ngươi có ai có thể cho ta giải thích một chút đã xảy ra chuyện gì? Không phải các ngươi nói có thể vây khốn nó sao? Chẳng lẽ đang cố ý đùa giỡn chơi ta?"
Hắn muốn thu không phải là năng lượng của Tam Muội Chân Hỏa, mà là một ít linh thức. Nếu thu thập xong hảo hảo nghiên cứu, xem có thể trước tiên dung hợp ra được Tam Muội Chân Hỏa thuộc về mình hay không. Mắt thấy sắp thành công lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này, hiện tại tốt lắm, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không tới phiên hắn không nổi giận.
Hai phu thê đã phát mộng, sau một trận mờ mịt, đều tự chậm rãi thu lại đạo bạch quang vào trong bàn tay, chậm rãi hạ cánh tay xuống, lặng cả người không nói, ngay sau đó vẻ chán nản vô tận xuất hiện trên mặt hai người...
Song chưởng Dược Thiên Sầu thu lại Tử hỏa, hai mắt run run, nhìn chung quanh liếc mắt nói: "Ai giải thích cho ta rốt cục là có ý gì?" Hắn vỗ vỗ lên cơ thể đã sắp bị đông lạnh thành người băng của Tuyết Linh Lung.
"Ai!" Tuyết Hoàng thở dài một tiếng, vô tận phiền muộn nói: "Là phu thê ta quá khinh thường, nghĩ đến tiểu súc sinh kia đã chịu bất hạnh không còn đường có thể trốn. Ai ngờ lại bị vẻ lạnh run của nó làm mê hoặc, bị nó dùng thân hình nhỏ xíu kia từ khe hở chỗ băng linh kết họp mà đào thoát."
Lý do thật cẩu huyết! Nhưng Dược Thiên Sầu biết hắn không có lừa gạt mình, bởi vì hai phu thê này cũng sẽ không lấy tính mạng của nữ nhi đem ra nói giỡn. Khóe miệng Dược Thiên Sầu hơi nhếch lên vẻ cười lạnh, dần dần hắc hắc bật cười lên, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống một nhà ba người nói: "Thiên gây nghiệp chướng vẫn còn có thể tha thứ cho, tự gây nghiệt không thể sống, lời này nói ra thật quá đúng. Ta nhìn thấy được một chuyện cười lớn nhất hôm nay, nhưng chuyện cười này cũng không hề buồn cười chút nào!"
"Còn có cơ hội!" Tuyết Hậu đột nhiên như tinh mộng, ôm lấy đôi chân Dược Thiên Sầu, trên gương mặt sợ hãi lộ ra nét tươi cười vô cùng gượng ép, ngẳng đầu nhìn Dược Thiên Sầu gần như cầu xin nói: "Tiên sinh, chúng ta tiếp tục thử một lần, ngươi hãy dẫn dụ nó đi ra, lần này chúng ta tuyệt đối sẽ không cho nó tiếp tục chạy thoát."
"Linh tính của nó ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, ngươi cảm thấy còn có thể dùng cùng một biện pháp câu dẫn nó ra được nữa sao?" Dược Thiên Sầu lãnh khốc đứng trên giường băng, hơi hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười gượng ép đang nhìn mình, lạnh lùng vô tình đánh vỡ giấc mộng của bà: "Nếu như có thể dễ dàng dẫn dụ nó đi ra, vậy nó cũng không phải là Tam Muội Chân Hỏa, mà là ngọn lửa ngu xuẩn ngay cả lửa dùng nấu cơm cũng không thể sánh bằng."
"Không!" Tuyết Hậu không thể thừa nhận sự thật này, ôm cứng chân Dược Thiên Sầu, run rẩy tận lực cầu xin: "Còn có cơ hội, còn có biện pháp, ta biết tiên sinh còn có biện phép. Ngươi tiếp tục thử thêm một lần được không, ta cam đoan, ta cam đoan lần này tuyệt đối sẽ không cho nó tiếp tục chạy mất, ta van ngài tiếp tục thừ một lần...
"Ai!" Tuyết Hoàng thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới, mạnh mẽ ôm thê tử kéo ra, túm đến dưới chân giường chán nản nói: "Tiên sinh nói không sai, nó sẽ không mắc mưu thêm lần thứ hai, tiếp tục nghĩ biện pháp đi!"
"Không..." Tuyết Hậu bị kéo tay phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương tê tâm liệt phế, nước mắt tuôn đầm đìa, đưa một cánh tay hướng Dược Thiên Sầu đang đứng trên giường băng khoanh tay hờ hững liên tục với tới, tựa hồ muốn cầu khần Dược Thiên Sầu tiếp tục thử thêm một lần.
Dược Thiên Sầu lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lạnh lùng không mang theo chút cảm tình nhìn bà, vẫn không nhúc nhích, nhìn không ra một chút đồng tình.
Tuyết Hoàng ôm thê tử vô lực lắc đầu, hướng nữ nhi bị đông lạnh cứng ngắc trên giường vươn ra một bàn tay, năm ngón tay trương ra, lúc này hút đi cỗ hàn khí trắng xóa trên người nữ nhi.
Tuyết Linh Lung tan băng lập tức, mềm nhũn ngẫ ra phía sau. Dược Thiên Sầu vốn không định cử động nhưng cũng đành khom người đỡ lấy nàng, chậm rãi để nàng nằm lên giường băng, chính mình lại lắc mình bước xuống giường.
Vượt ra ngoài sự dự kiến của ba người chính là đúng lúc này Tuyết Linh Lung phát ra một tiếng "ưm", mí mắt giật giật tựa hồ muốn mở ra. Ba người cùng nhìn lại, không nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền tinh, nhưng ngẫm lại thấy bình thường, lẽ ra Tam Muội Chân Hỏa trong hai ngày tới còn muốn phát tác hai lần, tiếp tục bị áp chế thêm hai lần Tuyết Linh Lung mới có thể tỉnh lại. Nhưng lần này Tam Muội Chân Hỏa bị Dược Thiên Sầu hút đi đại lượng năng lượng, thiếu chút nữa đã bị diệt trừ, nguyên khí
Đại thương, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không có năng lực tiếp tục hoành hành.
"Linh Lung!" Tuyết Hậu bi thương lại vui mừng phát ra tiếng kêu gọi.
Lúc này Tuyết Hoàng đã nở nụ cười nói: "Nàng chiếu cố cho Linh Lung, ta cùng tiên sinh đi thương lượng xem còn có biện pháp nào có thể hoàn toàn giải quyết Tam Muội Chân Hỏa trong người Linh Lung."
Tuyết Hậu thật hiểu biết ân một tiếng, sau đó thoát khỏi ngực trượng phu, hướng Dược Thiên Sầu cúi người chào nói: "Nhờ tiên sinh." Sau đó vội vàng chạy tới bên giường, vẫn là nữ nhi của mình quan trọng nhất.
Tuyết Hoàng cười khổ lắc lắc đầu, đưa tay hướng ngoài cửa nhìn Dược Thiên Sầu làm ra thủ thế như mời, hai người chậm rãi đi ra ngoài, vẫn từ trên lầu đi xuống dưới lầu, hai người cũng không nói một câu.
Bất tri bất giác hai người đi tới cửa lớn Băng cung, trên băng nhai được khảm đủ loại băng phách đủ màu lóe sáng, ở trong Minh Giới tối đen thật hết sức lóa mắt. Bên ngoài không biết từ khi nào trời lại đổ tuyết, gió mạnh thổi bay bông tuyết tán loạn, phiêu phiêu, dấu chân lưu lại trên băng nhai đã bị bao trùm. Nơi này nguyên bản luôn được thanh lý sạch sẽ, đối với gia đình Tuyết Hoàng mà nói sửa sang tuyết đọng chỉ là chuyện nhấc tay, nhưng lại bị một sự tình làm chậm trễ...
Hiện tại Tuyết Hoàng cũng không có tâm tư dọn dẹp tuyết đọng trên băng nhai, hai người lặng lẽ không lên tiếng sóng vai đạp tuyết đi tới, trên lóp tuyết hiện lên dấu chân, phát ra tiếng "dát chi dát chi", lại thêm cơn gió thổi qua bao phủ.
Dưới sự dẫn dắt của Tuyết Hoàng, hai người chậm rãi bước chậm vào một ngôi đình lấp lánh ánh sáng, muốn tránh mưa tuyết rơi nhưng tuyết cũng không ngừng bị gió cuốn vào, trong đình đã bị bao phủ đầy tuyết. Tuyết Hoàng tùy tay bày ra cách âm kết giới, nhìn dãy núi phấp phồng xa xa dưới bầu trời đêm, thở dài: "Đã làm phiền ngươi!"
Dược Thiên Sầu lại đang nhìn chằm chằm một cây băng trụ quan sát, ở trong đó có không ít băng phách, hắn không đáp lời, bởi vì đánh mất một cơ hội hiểu biết Tam Muội Chân Hỏa, tâm tình của hắn nhiều ít có chút không thoải mái.
"Ngươi...Còn có biện pháp nào loại bỏ Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể Linh Lung không?" Tuyết Hoàng thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Dược Thiên Sầu hỏi, thật chăm chú quan sát biểu tình trên mặt hắn.
"Thân thể của ta có thể dung hợp ba vị kỳ hỏa của Tam Muội Chân Hỏa, ngươi cũng nhìn thấy." Dược Thiên Sầu phun ra một hơi trầm muộn, ngẫm lại mình cũng không tổn thất gì, để tâm tình vui tươi hơn một ít, cười nói: "Chờ khi ta đem ba vị kỳ hỏa dung hợp thành Tam Muội Chân Hỏa, nói vậy có thể thật nhẹ nhàng giải quyết được phiền phức trong người Linh Lung công chúa."
Tuyết Hoàng lắc đầu cười khổ nói: "Theo ta được biết, muốn dung hợp Tam Muội Chân Hỏa ít nhất phải có tu vi cấp bậc Tiên Đế, nhưng ngươi hiện tại..." Hắn có chút không tin nói.
"Là có chút quá lâu...Minh Hoàng Bạch Khải không phải nói còn có thiên địa ngũ đại tinh linh gì đó là Hỏa Linh có thể cứu Linh Lung công chúa sao?" Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười nói: "Có lẽ vận khí ta tốt có thể tìm được Hỏa Linh cũng không nhất định."
"Tìm được Hỏa Linh?" Tuyết Hoàng ngơ ngác một chút, khẽ lắc đầu nói: "Nói dễ hơn làm! Muốn có cơ hội gặp được ngũ đại tinh linh không chỉ như biển rộng tìm kim, chỉ có thể tùy duyên, cố chấp mà cầu cũng không được."
"Thiên địa ngũ đại tinh linh sao ta chưa từng nghe nói qua?" Dược Thiên Sầu nhìn hắn cau mày nói: "Có thể nói cho ta nghe một chút là chuyện gì xảy ra không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]