"Tiên sinh nói đùa, ta không phải đối thủ của tiên sinh, làm sao dám không an phận, trừ phi chán sống." Thải Phượng che miệng cười, đem việc này ném ra.
Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ muốn bóc mở rõ ràng trong việc này, bất quá là vì kế an toàn, muốn cảnh báo đối phương đừng xem mình là ngốc tử, lần đi Đại Diễm sơn này tốt nhất đừng nên giở trò, chính mình vẫn tùy thời phòng bị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Hai người tiếp tục đi tới, tốc độ cũng nhanh hơn lúc còn trong biển sương mù không ít, dọc theo đường đi kỳ sơn dị cảnh không ngừng lướt nhanh về phía sau, làm cho Dược Thiên Sầu có chút không kịp ngắm nhìn.
Kỳ thật đi ra khỏi biền sương mù nồng đậm kia, cách Đại Diễm sơn đã không còn xa, lộ trình đối với hai người mà nói cũng không cần quá nhiều thời gian. Khi nhìn thấy ngọn núi cao màu nâu đứng vững phía chân trời, Thải Phượng bỗng nhiên ra dấu ngừng lại.
Dược Thiên Sầu cũng ngừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thải Phượng có chút bất an chỉ vào ngọn núi cao màu nâu, nhìn Dược Thiên Sầu cúi người hành lễ nói: "Đó chính là Đại Diễm sơn, Viên Vương ngụ ở nơi đó, chuyện của ta liền nhờ tiên sinh."
Dược Thiên Sầu nhìn vào ngọn núi cao màu nâu đen xa xa đang bốc khói, rõ ràng chính là một ngọn núi lửa đang hoạt động, nhưng cũng không thấy được có điều gì kỳ quái, Cự Lực Hỏa Viên nếu thích rèn luyện khí, tìm núi lửa đặt chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2233365/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.