Đi tới độ cao nhất định, ánh mắt cùng ý tưởng đều sẽ phát sinh biến hóa nhất định. Hiện giờ hắn thực sự không còn là một tiểu đệ tử cực lực giãy dụa muốn sinh tồn trong tu chân giới, khi đó hắn tự nhiên ước gì địa bàn của mình càng lớn càng tốt, thực lực càng mạnh càng tốt, dã tâm cũng trở nên vô cùng thịnh vượng. Nhưng là bây giờ, hắn đã đứng trên đỉnh tu chân giới, cả thiên hạ đều ở dưới tầm mắt hắn, nếu lại tiếp tục đi giành giật với người trong thiên hạ như vậy vẫn còn ý nghĩa sao?
Hiện tại hắn ít ít nhiều nhiều có thể cảm nhận được ý tưởng của Tất Trường Xuân, đạt được độ cao nhất định, đáng giá cho mình ngẩng cao đầu cũng chỉ có địa phương cao hơn. Hiện nay hắn nhớ tới ý tưởng ngày đó hắn muốn Thạch Văn Quảng giúp mình đánh thiên hạ thật có bao ngây thơ, hiện giờ cả thiên hạ đều ở dưới chân của mình, còn cần đi đánh cái gì? Không còn bất cứ ý nghĩa gì.
Trong một trấn nhỏ không tính là phồn hoa, trong một tòa nhà hoàn toàn đổi mới. Trong phòng khách, Dược Trường Quý và Tiết Nhị Nương tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước đang lôi kéo Khúc Bình Nhi nói chuyện, gương mặt Khúc Bình Nhi xấu hổ, Bạch Tố Trinh đứng một bên mỉm cười không nói.
Ờ trong viện Dược Thiên Sầu nhìn Dược Vô sầu từ tiểu hài tử biến thành thanh niên cao lớn mà thổn thức không thôi, cảm giác mình thiếu gia đình thật sự nhiều lắm. Hắn không ngừng dặn dò Dược Vô sầu, Dược Vô sầu đối với vị đại ca này cũng rất kính nể, tuy rằng rất ít gặp mặt đại ca, nhưng ở trong ô Thác Châu nhiều năm như vậy, tự nhiên biết đại ca lợi hại, căn bản người bình thường không thể so sánh.
Hiện tại xem như Dược Thiên Sầu đã nghĩ thông suốt, chính mình không có khả năng đem toàn gia vĩnh viễn che chở dưới cánh chim, bọn họ cùng hắn vốn không phải là người cùng một thế giới, bọn họ hẳn nên có cuộc sống của riêng mình. Tựa như Tất Trường Xuân đối với tứ đại gia tộc, con đường của họ cũng cần chính họ đi tới.
Vì thế Dược Thiên Sầu đặc biệt hao hết tâm tư tìm kiếm một trấn nhỏ dân phong thuần phác, mua một tòa nhà, đưa toàn gia tiếp đi ra. Nhìn ra được, Dược Trường Quý và Tiết Nhị Nương rất cao hứng đối với chuyện này. Nguyên Dược Trường Quý còn muốn mang theo gia đinh quay trở về Dược gia ở Yến Tử thành, nhưng Dược Thiên Sầu lo lắng năm xưa mình gây ra động tĩnh quá lớn, người nào trong tu chân giới cũng biết mình xuất thân từ nơi đó, nếu toàn gia quay về, khó tránh khỏi khiến cho người nào có quỷ trong lòng ngập nghé. Sau một phen khuyên bảo, Dược Trường Quý rốt cục đáp úng gia đình đi tới một địa phương xa lạ mai danh ấn tích bắt đầu cuộc sống mới, đợi khi có cơ hội thích hợp sẽ nhận tổ quy tông. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người một nhà nên dặn dò nhau thì dặn dò, Dược Thiên Sầu dẫn Bạch Tố Trinh cùng Khúc Binh Nhi từ biệt gia đình, nhẹ lướt đi...
Bên trong Ô Thác Châu Phiêu Miều cung, thật vất và mới thấy mặt Dược Thiên Sầu đương nhiên Khúc Bình Nhi sẽ không bỏ qua hắn. Trong phòng cảnh xuân vô hạn, Tương Vương gặp Thần Nữ, hai người cùng mở đại chiến, phải nói là chiến đấu tới tối trời tối đất. Sau đó hai người lại tình ý miên man kéo dài cả ngày, đợi khi Khúc Bình Nhi chinh chiến mệt mỏi đã ngủ, Dược Thiên Sầu lại lặng lẽ đi ra khỏi phòng...
Không có nguyên nhân gì khác, bởi vì trước đó Bạch Tố Trinh từng ám chỉ với hắn, có chuyện tìm hắn, nhưng sau đó lại bị Khúc Bình Nhi lôi kéo đi làm vận động kịch liệt.
Bóng đêm mê mang, Dược Thiên Sầu đi tới vách núi bên ngoài Phiêu Miều cung, Bạch Tố Trinh trong bộ bạch y đang đứng nơi này chờ hắn. Hai người sóng vai cùng đứng bên nhau, đón lấy làn gió đêm mát mẻ ôn nhu. Dược Thiên Sầu nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì không?"
Bạch Tố Trinh thản nhiên cười cười, lấy trong túi trữ vật ra một thanh kiếm, đưa ra nói: "Trận pháp bên trong ta đã phá giải." Dược Thiên Sầu sửng sốt, đưa tay đón lấy thanh kiếm vừa nhìn, chính là Thanh minh kiếm năm xưa lấy được từ trong tay Thanh Quang Tông.
Vuốt ve thân kiếm lạnh lẽo, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, nếu đặt ở năm đó,
Ứianh kiếm này đối với hắn đúng thật là thứ tốt, nhưng hiện giờ thật sự có chút hiềm nghi như lông gà vỏ tỏi.
"Đương." Một tiếng, Dược Thiên Sầu bấm tay búng vào kiếm, phát ra một tiếng vang thanh thúy, giờ kiếm thở dài nói: "Thanh kiếm này vốn là vật của Hồ tộc, năm đó bị Tiểu Tuyết từ bỏ, rơi trong tay tỷ, xem như vật quy nguyên chủ."
Bạch Tố Trinh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, có chút kinh ngạc nói: "Đệ từ bỏ?"
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Ta cũng không gạt tỷ, thứ này hiện tại ta đã không còn dùng được, ta còn có thứ tốt." Nói xong hắn kéo tay nàng, nhét vào tay nàng cười hắc hắc nói: "Không thể để cho tỷ uổng công khổ cực, liền tặng cho tỷ."
Bạch Tố Trinh nhìn thanh kiếm trong tay phát ngây ra, lúc này Dược Thiên Sầu khẩn trương nói: "Làm sao vậy? Mất hứng sao?"
Bạch Tố Trinh yên lặng lắc đầu cắn môi nói: "Đệ đã không cần, ta nghĩ đưa nó về Hồ tộc."
Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở ra cười nói: "Không thành vấn đề. Vật của tỷ do tỷ làm chủ, muốn khi nào đi ta tiễn tỷ đi, nếu không đi liền bây giờ."
Bạch Tố Trinh thoáng do dự sau đó lắc đầu cũng không biết đang lo lắng chuyện gì. Dược Thiên Sầu cũng không muốn miễn cưỡng nàng, cười nói: "Khi nào muốn trở về thì nói cho ta biết, ta tùy thời đều có thể cùng tỷ trở về."
Vẻ mặt Bạch Tố Trinh ảm đạm gật gật đầu, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nói: "Còn có chuyện muốn nói với đệ."
:: 1, _...,
"Ha hạ, có chuyện gì nói thăng là được." Dược Thiên Sâu cười nói.
Bạch Tố Trinh chậm rãi nói: "Đứa con của Tiếu Uyển Thanh và Trần Phong đệ cũng biết."
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Ta biết, tên tiểu tử đó cũng đã có thể chạy loạn trong Ô Thác Châu, ta còn tặng lễ vật cho hắn, hắn làm sao vậy?"
Sắc mặt Bạch Tố Trinh ngưng trọng nói: "Tiếu Uyển Thanh nhiều lần tìm ta nói nàng muốn mang đứa con đi ra ngoài, nói là muốn cho đứa con có cuộc sống như người bình thường. Nhưng bị ta cự tuyệt, ta nói chờ đệ về quyết định."
Dược Thiên Sầu cau mày trầm ngâm nói: "Trần Phong lại có ý tứ gì?"
Bạch Tố Trinh lắc đầu nói: "Thật ra cho tới bây giờ Trần Phong vẫn chưa nói qua điều gì."
"Tỷ nói cho nàng biết chuyện này ta đã biết, đợi ta đem chuyện bên ngoài hoàn toàn giải quyết ta sẽ đích thân đưa bọn hắn ra ngoài." Dược Thiên Sầu nói xong nhìn xuống toàn cảnh bên dưới núi, khẽ thở dài: "Đã có người nảy sinh lòng dạ! Xem ra ta nên làm một việc, đem toàn bộ bổn mạng nguyên thần trả lại cho bọn hắn đi!"
Bạch Tố Trinh ngắm nhìn bốn phía kinh ngạc nói: "Làm như vậy ổn thỏa sao?"
Dược Thiên Sầu thở dài: "Hiện tại ta không cần phải dùng loại thủ đoạn này, hơn nữa mạnh mẽ khống chế bọn hắn cũng không phải kế lâu dài, sớm phát hiện vấn đề một chút cũng tốt giải quyết."
Bạch Tố Trinh nhìn hắn chốc lát lại chậm rãi gật đầu nói: "Ta hiểu được ý tứ của đệ."
Hai người lẳng lặng đứng thêm một lát, trên mặt Dược Thiên Sầu tràn ngập vẻ mặt mệt mỏi, quay đầu lại cười khẽ nói: "Tỷ đi về trước ta muốn một mình yên lặng một chut."
Bạch Tố Trinh không nói gì nữa, lặng lẽ ròi đi.
Dược Thiên Sầu đứng một mình bên vách núi, vẫn đứng cho đến khi tròi sáng cũng không biết hắn đang muốn làm gì. Hắn chợt lẳc nhẹ đầu sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mày bỗng nhiên nhảy lên, chợt mở hai mắt mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng.
Trong khoảng thời gian này mỗi khi hắn rảnh rỗi, liền lo lắng an nguy của Tất Trường Xuân tại Minh Giới. Thỉnh thoảng nhịn không được liền điều tra vị trí của Tất Trường Xuân, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là mấy lần trước hắn đều có thể tìm được, nhưng lần này lại mất đi liên hệ với Tất Trường Xuân.
Theo lý thuyết điều này không có khà năng, dù là Tất Trường Xuân xảy ra chuyện nhưng hắn cũng phải cảm giác được ngân châu, rốt cục lão gia hỏa đã bị làm sao, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?
Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng cảm thấy không thích họp, bằng bổn sự của lão gia hỏa mình Tướng bình thường cũng không phải đối thủ của hắn, trừ phi gặp phải cao thủ như Minh Hoàng mới có ván đề. Chẳng lẽ lão gia hỏa thật sự xảy ra xung đột với Minh Hoàng? Hoặc là trong Minh Giới đã xảy ra biến cố?
Hiện tại hắn ĩất muốn đi Minh Giới nhìn xem nhưng lại không có biện pháp. Đáng tiếc Tất Trường Xuân lại không làm theo lời Dược Thiên Sầu bình thường tới địa phương nào nên ném ngân cầu ra ngoài. Muốn cho Dược Thiên Sầu dùng đại môn Minh Giới mà đi hắn lại không có lá gan, uy lực của thông đạo Minh Giới hắn đã sớm nghe nói qua, có thể luyện hóa hết thảy sinh khí trừ phi hắn đã đúc thành tiên thể thì còn được, nếu không bằng vào huyết nhục thân thể của nhân gian tu sĩ thật không thể đi thông qua.
Đi vòng Tiên giới đến Minh Giới? Tu vi hiện tại của hắn còn chưa đạt tới khả năng một hồn bảy phách quay về cũng không khà năng xuyên qua thông đạo Tiên giới, nếu làm không tốt sẽ hồn phi phách tán một mạng ô hô.
Còn đang hữu tâm vô lực sốt ruột đi loạn, ánh mắt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên sáng lên, vỗ tay hoan nghênh nói: "Lão yêu quái, như thế nào lại quên hắn." Hắn chợt nhớ tới mình từng cấp ngân cầu cho Ngạc Tiên Quân, lúc đó Ngạc Tiên Quân không phải có đi Minh Giới sao.
Lúc này hắn đứng sừng sững trên vách núi nhắm mắt yên lặng cảm nhận phương vị của Ngạc Tiên Quân. Chỉ trong chốc lát hắn chợt cảm ứng được viên ngân cầu hắn cấp cho Ngạc Tiên Quân, nhưng lại cảm ứng vị teí không gian lại không giống không gian mà Tắt Trường Xuân đã ở trước đó.
Chẳng lẽ lão yêu quái thật sự trờ lại Tiên giới sao? Dược Thiên Sầu sờ cằm ánh mắt đổi tới đổi lui quà thật đang suy nghĩ có nên đi Tiên giới hay không. Kết quả nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên dung họp Tam Muội Chân Hỏa trước, nếu không trên Tiên giới cường giả san sát mình đi lên có được Tam Muội Chân Hỏa cũng có thể phòng thân. Sau khi quyết định chủ ý liền lập tức quay trở về Thuận Thiên Đảo. Trong nửa tháng kế tiếp Dược Thiên Sầu một mực ở lại trong căn phòng lớn giữa đảo nghĩ tất cả biện pháp dụng họp Tam Muội Chân Hỏa. Mộc Nương Tử cũng không quấy rầy hắn, nhưng bi ai chính là hắn phát hiện ba loại ngọn lửa tuy rằng có thể hỗn họp cùng một chỗ nhưng muốn dung họp lại kém khá xa. Bằng vào tu vi của chính hắn căn bản không cách nào để ba loại ngọn lửa dung họp được thành một khối.
Hắn không khỏi nhớ tới trước kia Ngạc Tiên Quân có nói với tu vi của hắn thật khó dung họp được Tam Muội Chân Hỏa. Nhưng nếu phải án theo cách nói của Ngạc Tiên Quân phải lên đến tu vi Tiên Đế mới có thể dung họp, vậy thật không biết cho đến bao giờ mình mới luyện thành được Tam Muội Chân Hỏa. Hắn bế quan ước chừng một tháng, cuối cùng hắn đành ròi khỏi phòng, chắp tay đi vòng quanh Thuận Thiên Đảo, không thể dung họp thành công Tam Muội Chân Hảo làm hắn lo lắng hiện nay có cần phải đi Tiên giới mạo hiểm hay không. Mộc Nương Tử vẫn một mực yên lặng nhìn chăm chú vào hắn không dám quấy rầy, đúng lúc này Dược Thiên Sầu bỗng nhiên vỗ hai tay nói: "Đi thì thì, lão tử sợ cái rắm!"
Vừa nói xong liền trực tiếp biến mất bên cạnh Thiên Lý Hồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]