Đối với nhân gian tu sĩ mà nói, Đông Cực Thánh Thổ sở dĩ xưng là đất thánh, chính là vì nơi đó là thánh địa vĩnh viễn được bao phủ khăn che mặt thật là thần bí, cho tới bây giờ không ai yêu cầu xa vời có thể dễ dàng thăm dò được gương mặt thật sự của nó.
Nhưng mà hôm nay, hết thảy đều rõ ràng hiện ra ngay trước mắt mọi người. Mọi người trên Huyền Huyền Đảo có chút không biết phải làm sao, cảm giác thực không chân thật...
Sự tình quan hệ trọng đại, Nam Minh lão tổ cắn chặt răng, vẫn quyết định tự mình xác nhận. Lúc này liền lắc mình từ sau lưng hồng long bay đi, trực tiếp bay về phía Đông Cực Thánh Thổ, sau khi tới gần theo bản năng liền giảm tốc độ, nhưng lực cản ngày xưa ở nơi này cũng đã hoàn toàn biến mất. Tuy rằng Nam Minh lão tổ cũng đoán được khả năng này, nhưng vẫn nhịn không được chấn động, nhẹ nhàng rơi xuống trên một khối đá ngầm cao ngất nằm bên bờ biển.
Sóng xanh vỗ bờ, gió biển thổi mạnh, Nam Minh lão tổ đưa mắt nhìn tận sâu trong đại lục, xa xa dãy núi phấp phồng, có rừng rậm xanh um tươi tốt, trên không trung có đàn chim tự do bay lượn...Từ bên ngoài nhìn vào, chẳng có gì bất đồng với những đại lục nhân gian, hắn rất muốn xâm nhấp sâu hơn để nhìn xem một chút, nhưng trong tiềm thức vẫn có sự sợ hãi đối với thánh địa này.
Như là đã xác định phong tỏa trong Đông Cực Thánh Thổ đã hoàn toàn mở ra, cũng không cần phải tiếp tục mạo hiểm, Nam Minh lão tổ nhanh chóng bay trở về, đi vào sau người các đệ từ, sắc mặt ngưng trọng dặn dò: "Thiên địa thay đổi đột ngột, Đông Cực Thánh Thổ đã mở ra, nơi đây trước mắt không nên ở lâu. Các ngươi tạm thời cùng nhau đến Nam Hải Tử Trúc Lâm đặt chân, ta đi tìm Lộng Trúc tiên sinh có việc."
"Dạ!" Các đệ tử cùng nhau hành lễ đáp. Hồng long vỗ cánh chở theo Nam Minh lão tổ phá không mà đi, nhanh chóng biến mất ở chân trời phương xa...
Mấy ngàn tiên tu cùng nhau phi hành ngang trời, đầu tiên xâm nhấp chính là vùng trời lãnh thổ Hoa Hạ tu chân giới. Đối với người phàm thế tục mà nói, bằng ánh mắt của bọn họ, cũng không có mấy người có thể chứng kiến những tiên nhân hợp bầy bay qua trên không. Nhưng đối với những tu sĩ bên dưới mà nói, nếu chỉ ít người có thể còn không phát hiện, nhưng nhiều người như vậy cùng lúc xuất hiện, há có thể không phản ứng? Hoa Hạ tu chân liên mình còn tưởng rằng chư quốc liên thủ đánh bất ngờ, lập tức phái người ra muốn chặn đánh, kết quả lại phát hiện chờ khi bọn hắn cùng lên không, người ta đã sớm bay đến thật xa, tốc độ cực nhanh quả thực không làm ai theo kịp.
Chân khí bàng bạc dao động lưu lại trong không khí càng làm cho mọi người run như cầy sấy, bọn hắn cảm thấy có một cỗ chân khí cường đại trước nay chưa từng có, một cỗ chân khí cường đại làm cho bọn họ phải rùng mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn điểm sáng nhanh chóng biến mất nơi phương xa...
Sương mù bảy màu vẫn chậm rãi phiêu đãng bao bọc Mê Vụ Sâm Lâm, mười vạn năm tháng vội vàng trôi qua, nhưng vẫn chưa hề khiến chúng nó tiêu tan hoặc yếu bớt, thời gian trôi qua vẫn cứ đẹp rực rỡ mê người như trước. Nhưng vào ngày hôm nay, nhóm lãng tử rời nhà suốt mười vạn năm, hôm nay rốt cục đã trở lại...
Một đám lưa quang rơi xuống đất hiện hình, La Sát suất lĩnh mấy ngàn tiên nhân buông xuống bên ngoài thảo nguyên hoang vu trước Mê Vụ Sâm Lâm, đôi mắt quan sát thất thải mê vụ tuẫn lệ ngay trước mắt, một đám cực kỳ hoảng sợ, không ít người kinh hô: "Hóa Thần Yên!"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, kết quả này vượt ra ngoài dự liệu của họ, nằm mộng cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như thế. Cảm xúc kích động trở về Tiên giới trong nháy mắt toàn bộ biến thành hư ảo, trong lòng trầm xuống...
Sắc mặt La Sát cũng đồng dạng đại biến, sau một trận nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ lớn tiếng rít gào: "Ai làm? Ai làm như vậy?"
Sau sự phẫn nộ là sợ hãi cùng sợ hãi. Nếu tất cả mọi người không thể quay về Tiên giới, hậu quả thật là đáng sợ, nếu như thương thế của Cơ Vũ khỏi hẳn, bọn hắn sẽ giống như sơn dương bị nhốt tại lồng giam nhân gian mặc cho người ta tùy ý xâu xé.
Ai cũng không trả lời được câu hỏi của hắn. Những người khác cũng thật muốn biết rốt cục là ai, lại có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế. Mọi người thật vất vả thoát khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận mắt thấy sắp trở về nhà, lại đột nhiên phát hiện đường về nhà đã không có. Điều này bảo mọi người làm sao chịu nổi!
Phẫn nộ, tuyệt vọng, bi ai, dở khóc dở cười đủ loại cảm xúc tràn ngập trên mặt mọi người.
La Sát hít sâu một hơi, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc muốn nổ bạo, biết bây giờ có sốt ruột cũng vô dụng, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mới là mấu chốt. Hắn chậm rãi xoay người lại, ánh mắt quét nhìn mọi người nói: "Bằng chúng ta căn bản không thể vượt qua được quan ải Hóa Thần Yên này, chư vị đều nghĩ kế đi! Nhìn xem còn có biện pháp nào nữa hay không."
Không ít người đều đang tuyệt vọng lắc đầu, mọi người trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên có người thở dài nói: "Không biết đám người Minh Giới có xui xẻo giống như chúng ta hay không, chẳng biết tình hình Cửu U Minh động như thế nào, sẽ không bị người dùng Hóa Thần Yên bao vây chứ?"
Lời này vừa nói ra, lúc này có người dở khóc dở cười nói: "Ngươi còn có tâm tư quan tâm bọn hắn, dù Cửu U Minh động không bị thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào Minh Giới sẽ cho chúng ta mượn đường về Tiên giới?"
Thanh âm cảm thán vang lên thành một mành, mọi người đều biết Minh Hoàng cùng Tiên Đế luôn luôn không hợp nhau. Chính vì thế từ trên xuống dưới của hai giới cũng không khá hơn chút nào. Ánh mắt La Sát lóe lên một trận, khàn khàn chậm rãi nói: "Cửu U Minh động là hi vọng cuối cùng của chúng ta. Nếu ít người có lẽ Minh Giới nhất định sẽ quấy nhiễu không cho chúng ta thông qua, nhưng nơi này chúng ta có tới mấy ngàn tiên tu, cho dù là Minh Hoàng cũng sẽ không mạo muội xử trí chúng ta đi! Thật muốn làm như vậy, chỉ sợ Tiên Đế cũng không chịu được áp lực. Trừ phi Minh Giới muốn cùng Tiên giới khai chiến thì còn được...Hơn nữa nếu không thử xem thì làm sao bây giờ? Dù sao so với việc ở mãi chỗ này chờ Cơ Vũ truy sát chúng ta vẫn tốt hơn!"
Lời này của hắn kỳ thực có điểm trái lương tâm, người khác có thể không biết, nhưng hắn đi theo Dạ Niểu tiên quân nhiều năm, cao tầng Tiên mình hai giới hắn hiểu biết cũng không ít. Người có cấp độ như Tiên Đế cùng Minh Hoàng, đừng nói là mấy ngàn tiên tu, dù là có tới vạn, người ta có giết cũng sẽ không nháy mắt. Tiên tu bên dưới đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì con sâu con kiến, trừ phi quan hệ đến lợi ích bản thân, ra tay mới nhắc tới hai chữ "đạo nghĩa"...
Đối với La Sát mà nói, hắn là chủ mưu đánh lén Cơ Vũ, Cơ Vũ có thể buông tha bất cứ ai, nhưng không khả năng sẽ bỏ qua cho hắn. Cho nên hắn nhất định phải nghĩ biện pháp rời đi. Mau chóng trở lại Tiên giới tìm được chỗ dựa vững chắc để bảo mệnh. Cho nên hắn mới cổ động đoàn người cùng nhau làm theo lời hắn, có một đám người đông đảo hình thành thế lực, khi trở lại Tiên giới mới dễ dàng tìm được chỗ dựa vững chắc, hơn nữa lúc đi thông qua Minh Giới cũng có thể nắm chắc nhiều hơn nữa.
Mọi người nghe hắn vừa nói như thế, đều sôi nổi gật đầu đồng ý. Tuy rằng cũng có người biết La Sát đang có tính toán nhỏ nhặt, nhưng lại không ngốc, vì thế cũng không bước ra dị nghị ngay lúc này. Kết quả dưới sự xui khiến của La Sát, một đám người lại ôm theo cõi lòng đầy kỳ vọng bay về hướng Cửu U Minh động...
Chờ sau khi bọn hắn hung hăng đuổi tới bên ngoài Yêu Quý Vực, cũng giống như đám người Minh Giới, bị bầu trời u ám của Yêu Quý Vực làm hoảng sợ, năm đó căn bản không hề tồn tại thứ đồ vật quỷ quái này, đây là có chuyện gì?
Nhưng đối với những người khác mà nói, La Sát đã không còn đường lui. Hắn phải dùng thân mạo hiểm cho mọi người nhìn thấy, một mình xông vào bầu trời Yêu Quỷ Vực, sau khi trở về nói cho mọi người biết không có việc gì, lại dắt theo một đám
Người bồi hắn xông đi vào.
Đám người Ngu Cơ trong Âm Phong Cốc không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, trơ mắt nhìn thấy một đám người tu vi thật cao đến dọa người xông vào Cửu U Minh động, toàn bộ quỷ tu không khỏi âm thầm kinh hãi, nguyên lai bên ngoài nhân gian có nhiều cao thủ như vậy, xem ra ở lại trong Yêu Quý Vực cũng không phải là chuyện xấu...
Ngay khi đám người La Sát toàn bộ tiến vào trong Cửu U Minh động không bao lâu, Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện trên vách núi đối diện Cửu U Minh động, tuy rằng hình dáng bên ngoài của hắn kỳ dị, làm cho hình tượng của hắn giảm sút, nhưng vẻ mặt hắn lại trịnh trọng trước nay chưa từng có, hí mắt nhìn chằm chằm Cửu U Minh động không dời mắt. Người của Âm Phong Cốc lập tức chạy đến bái kiến, Dược Thiên Sầu từ trong ánh mắt của họ cũng nhận ra trang phục của mình không hay, hiện giờ đã thu được Tử hỏa tới tay, không cần mặc loại trang phục này ra ngoài làm mất mặt, hắn vì quá vội vàng đến đây mà đã quên mất.
Hắn quay đầu lại cười híp mắt nhìn Ngu Cơ làm như hờ hững hỏi: "Nữ nhân kia tặng ngươi vật gì vậy? Ngươi cùng người của Minh Giới rất quen thuộc sao?"
Ngu Cơ kinh hãi, không nghĩ tới việc này mà Dược Thiên Sầu cũng biết. Nàng vội vàng đem lệnh bài ngăm đen kia đưa ra, dâng lên hai tay, sợ hãi nói: "Ngu Cơ trước kia chưa từng gặp qua nàng, không biết vì sao nàng phải tặng Ngu Cơ đồ vật này."
Dược Thiên Sầu cầm lệnh bài nhìn xem, chất liệu giống như làm bằng gỗ nhưng là loại gỗ chưa từng nhìn thấy qua, thật cứng rắn. Hắn dùng ám lực nhưng cũng không thể làm tổn hại, hoa văn trên lệnh bài rất đơn giản, một mặt là vân văn, một mặt là một tòa núi cao, trên núi có sáu ngọn núi. Bên ngoài vây năm ngọn núi bảo vệ ngọn núi cao nhất ở giữa, trên đỉnh núi cao nhất loáng thoáng như có tòa cung điện to lớn.
Nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra dấu vết gì, không khỏi nhăn mày hỏi: "Nàng ta nói gì với ngươi?"
"Cũng không nói gì, nàng chỉ nói một câu, sau này nếu ở Minh Giới gặp phải phiền toái gì, lệnh bài này khả năng sẽ giúp đỡ được một chút." Ngu Cơ thành thành thật thật trả lời. Trong lòng nàng cũng cực kỳ lo lắng, lo lắng Dược Thiên Sầu sẽ hiểu lầm nàng có quan hệ gì với Minh Giới.
Đôi mày Dược Thiên Sầu hơi run lên, ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm Ngu Cơ quan sát, Minh Giới Thánh Nữ có thân phận tại Minh Giới thật không hề tầm thường. Nhất là ngôn hành cử chỉ như tiên tri kia, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thần bí. Vì sao nàng phải tặng lệnh bài này cho Ngu Cơ, vì sao phải nói nếu Ngu Cơ ở Minh Giới gặp phải phiền toái, chẳng lẽ nàng dự cảm trước sau này Ngu Cơ sẽ đi Minh Giới?
"Biết người tặng đồ vật cho ngươi là ai chăng?" Dược Thiên Sầu cười hỏi.
"Ngu Cơ thật sự không biết." Trong lời nói của Ngu Cơ lộ ra sự sợ hãi.
Dược Thiên Sầu cười giải thích: "Nàng chính là Minh Giới Thánh Nữ dưới một người mà trên vạn người. Minh Giới ngoại trừ Minh Hoàng, địa vị của nàng là tôn quý nhất. Ngươi thật may mắn, lại có được sự ban ân của nàng."
"A!" Ngu Cơ nhất thời chấn động, trợn mắt líu lưỡi nhìn lên Dược Thiên Sầu. Chữ "không tưởng tương nổi" đã hiện lên toàn bộ trên mặt. Nàng thật sự không nghĩ rạ, một người tôn quý như vậy vi sao lại chủ động tặng đồ cho mình? Đồng thời càng thêm cảm nhận được sự bí hiểm của Dược Thiên Sầu. Hắn lại có thể biết được cả nhân vật tôn quý như vậy của Minh Giới...
Một đám quỷ tướng đứng phía sau này đang kinh nghi bất định đánh giá. Dược Thiên Sầu cười híp mắt nắm lấy tay Ngu Cơ, nhét lệnh bài vào tay nàng cười nói: "Nếu là Minh Giới Thánh Nữ tặng cho ngươi, ngươi nên hảo hảo bảo tồn, nói không chừng có một ngày đúng như lời nàng, thứ này khả năng có thể giúp đỡ được ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]