"Ha ha! Sư phụ có tấm lòng từ bi, nghĩ đến nhân gian, quả nhiên là phúc của chúng sinh ở trong thiên hạ. Nếu không.., hay là sư phụ không cần rời đi nữa ah!" Dược Thiên Sầu vỗ mông ngựa nói.
Tất Trường Xuân đối với lời nịnh hót của hắn không hề quan tâm. Ánh mắt đang tập trung nhìn vào cánh cửa đúc bằng Minh Thiết khảm trước vách núi kia. Chậm rãi nói: "Không ai có khả năng bảo lãnh nhân gian thiên thu muôn đời. Thiên đạo vận chuyển đều có nguyên lý riêng, đã là nhân gian thì phải thương hải tang điền, những chuyện tình đau thương vĩnh viễn không cách nào tránh thoát. Ta sớm cũng nên ly khai!"
Đã khuyên thử nhưng không có hiệu quà, Dược Thiên Sầu đành phải câm miệng. Biết lão nhân gia một khi đã tới đây, thì khuyên giải như thế nào cũng đều vô tác dụng!
Trong không gian hôn ám, hai thầy trò vừa nói chuyện vừa bước đến trước cửa đại môn Minh Giới. Chẳng quản có tu vi cao thâm như Tất Trường Xuân, khi đứng trước cánh cửa này đồng dạng vẫn phải nhận thấy, bản thân mình quá mức nhỏ bé. Phía sau cánh cửa nặng nề này chính là một cái thế giới u tối hoàn toàn bất đồng so với nhân gian.
Tất Trường Xuân phóng mắt ngắm nhìn hình vẽ chân dung của nam nữ lão ấu biểu thị nhân sinh bách thái được khắc tinh tể ở trên cánh cửa kia. Quan sát hồi lâu, trong đôi con ngươi không ngừng toát ra tinh quang. Cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, nhíu mày, giống như đang cân nhắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2233044/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.