Chương trước
Chương sau
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh, phát hiện là một ngõ cụt, xác thực không có ai. Lúc này vùng lông mày chợt nhướng lên, đưa tay xoa cằm, nhìn chằm chằm hai tiểu hai tử nói thầm: "Cũng không biết là tiểu hài tử nhà ai, thật không giáo dưỡng như vậy. Cha mẹ các ngươi đã xem các ngươi như bảo bối, luyến tiếc không chịu giáo dục cho tốt, vậy mới làm cho người ta mất hứng. Để tránh cho người khác phải giáo dục các ngươi, lão tử cũng không cần khách khí, hi vọng có thể giúp cha mẹ các ngươi biết cách giáo dục các ngươi..."
 
Chỉ thấy hắn vung hai cánh tay, lập tức vải ra liên tục "ba ba" vài cái tát. Hai tiểu hài tử còn chưa kịp phản ứng liền thấy trước mắt tối sầm, lập tức hét lên rồi ngã gục. Nằm trên mặt đất hôn mê, gương mặt sưng tấy, hiển nhiên do người nào đó hạ thủ không nhẹ...
 
Xấu hổ! Đường đường chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực lại bị buộc tới mức gạt tiểu hài tử đi vào hẻm nhỏ để hạ độc thủ, thật sự là xấu hổ a! Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm hai tiểu hài tử nằm hôn mê trên mặt đất, thổn thức lắc đầu không thôi, lập tức ho khan một tiếng, vẻ mặt đổi thành nghiêm túc chậm rãi đi ra khỏi hèm nhỏ.
 
Đám người Bác Lực chờ tại đầu đường nhìn thấy hắn đi ra, đều nhìn ra sau lưng hắn, nhưng không thấy hai tiểu hài tử đi ra. Bác Lực không khỏi hỏi: "Hai tiểu hài tử ghê tởm kia đâu?"
 
Dược Thiên Sầu vô ý thức moi moi lỗ tai, sau đó không cho là đúng phất tay nói: "Dưới sự chỉ bảo của ta, bọn nó đã nhận thức được sự sai lầm của mình, đều đi về nhà. Chúng ta đi thôi! Đừng nhắc tới bọn nó nữa. Đều là tiểu hài tử không hiểu chuyện mà thôi, không cần phải tính toán."
 
Ngạc Tiên Quân nghe vậy một trận ác hàn. Cái gì gọi là không cần tính toán? Bằng
 
Ivào tu vi của hắn rất rõ ràng nghe được thanh âm mấy cái tát, Dược Thiên Sầu làm gì hắn đã phán đoán ra được tám chín phần mười. Hai tiểu hài tử té hôn mê trên mặt đất đến bây giờ còn không có động tĩnh...
 
"Biết sai là tốt rồi." Bác Lực khẽ thở dài, mấy người tiếp tục đi tới.
 
Cổ An là người ở trong thành lâu dài, tự nhiên cảm giác có chút không thích hợp, ánh mắt luôn hồ nghi bất định len lén liếc nhìn Dược Thiên Sầu. Nhưng vẻ mặt Dược Thiên Sầu vẫn thản nhiên không chút gạn sóng, thật nhìn không ra đã phát sinh chuyện gì. Cổ An nghĩ có lẽ do chính mình suy nghĩ quá nhiều, mọi người trong bộ tộc rất thuần phác, không tâm địa gian giảo như người trong thành thị.
 
Địa phương cư ngụ của cổ An nằm ngay giải đất sát biên giới tường vây. Dược Thiên Sầu vừa đến, còn tưởng rằng mình đi tới khu dân nghèo Ấn Độ thời kiếp trước, nếu như có thêm trang phục thì càng giống, nơi nơi đều là lều, hoàn toàn sống trong những căn lều. Người ra ra vào vào, đều là người của các bộ tộc, người thành thị bản địa hiển nhiên sẽ không sống ở nơi này.
 
Bởi vì Thực Nhân tộc luôn xuất hiện dũng sĩ đỉnh cấp, hiện nay đại biểu Thực Nhân tộc sống tại Hoàng Thổ thành chỉ có một mình cổ An. Những người lợi hại hơn cổ An, trực tiếp qua trận chung kết đi tới Tiên Thành. Hoặc là có người kém hơn cổ An, trực tiếp bị giết chết trong cuộc so đấu tại Ba Lan đại hội.
 
Buộc ngựa bên ngoài căn lều của cổ An, mấy người Bác Lực cùng đi vào trong tham quan.
 
Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân có thể tưởng tượng ra không gian bên trong như thế nào, nếu mọi người toàn bộ tiến vào, chỉ sợ không còn chỗ đứng, cho nên vẫn chưa đi vào. Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, một mực suy nghĩ một vấn đề. Đó chính là sau đó mọi người sẽ đặt chân ở đâu, lẽ nào trong lúc tham gia đại hội Ba Lan, tất cả mọi người đều phải dựng lều mà ở?
 
Đáp án liền khẳng định. Bởi vì người của những bộ tộc chung quanh đều đang dựng lều...
 
Đợi được mấy người Bác Lực đi ra, sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm. Từ tình
 
Huống đơn sơ bên trong lều là có thể thấy được sinh hoạt của cổ An ở đây gian nan đến bao nhiêu.
 
Mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía cổ An trái lại càng tràn ngập vẻ kính nể, chính bởi vì có những dũng sĩ từng đời từng đời ở lại chỗ này hi sinh, mới đổi lại được sinh hoạt vô tru vô lự cho các tộc nhân.
 
Mấy người vừa ra tới, lập tức đem xuống toàn bộ thịt mang theo, dời vào trong lều. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ không thế tưởng tượng một dũng sĩ từ nhỏ ăn thịt hàng ngày, ở chỗ này lại sống cuộc sống như ăn chay là những ngày tháng thế nào. Bọn họ kích động đến mức muốn lưu lại hết cho cổ An, nhưng cổ An vẫn kiên định cự tuyệt bọn họ, lý do của hắn là các tộc nhân phải tham gia Ba Lan đại hội, cần thịt ăn để bổ sung thể lực.
 
Dược Thiên Sầu nhìn bọn họ đẩy tới đẩy lui phần thịt kia, thực sự nhìn không được nữa, lúc này đi ra đòi làm chủ, toàn bộ phần thịt mang đến đều giao cho cổ An, kể từ hôm nay trở đi, toàn bộ tiền ăn uống trong thời gian tham gia Ba Lan đại hội đều do hắn bao hết, sao đó lại hào sảng làm ra quyết định, hiện tại mọi người phải đi ăn một bữa linh đình.
 
Loại cử động tiêu tiền như nước kiều này, đối với cổ An luôn gian khổ phấn đấu tiết kiệm thắt lưng buộc bụng mà nói, thật quá xa xỉ và lãng phí. May là mấy người Bác Lực biết hắn có tiền, sau khi Bác Lực lặng lẽ báo cho cổ An biết về sự tích anh hùng của Dược Thiên Sầu, cổ An cũng không tiếp tục kiên trì ý kiến của mình, chỉ kinh nghi bất định quan sát Dược Thiên Sầu...Đây là một vị dũng sĩ bị mất trí nhớ, thân thủ phi thường lợi hại, cứu được toàn tộc không nói, nhưng lại mạo hiểm thế thân cho tộc nhân tới tham gia Ba Lan đại hội, đồng thời còn rất có tiền.
 
Dược Thiên Sầu nhìn cổ An cười nói: "Cổ An, ngươi tương đối quen thuộc Hoàng Thổ thành, nơi nào có món ăn ngon nhất đưa chúng ta đến đó!"
 
"Vậy..." Cổ An có chút do dự, địa phương có thức ăn ngon nhất tuy rằng hắn chưa từng đi qua nhưng có nghe người khác giảng qua, bất quá nghe nói thức ăn nơi đó rất đắt. Là nơi mà người bình thường không khả năng tiêu phí nổi, hắn thực sự có thể xuất ra nhiều tiền như vậy?
 
Dược Thiên Sầu vừa nhìn liền biết hắn lo lắng, hào sảng phất tay cười nói: "Ngươi cứ đưa chúng ta đi. Chuyện tiền bạc ngươi không cần lo lắng..." Do hắn lần nữa kiên trì, Cổ An mang theo sự lo lắng phấp phồng phải mang theo một đám người cùng đi...
 
Lúc này Hoàng Thổ thành đã bao phủ trong trời chiều, trên những con đường thông suốt khắp bốn phương đều đã sáng trưng. Dược Thiên Sầu kinh ngạc phát hiện toàn bộ Hoàng Thổ thành không ngờ đều là dùng huỳnh thạch chiếu sáng. Nếu màn đêm buông xuống, trên đường không cần đốt đèn đều tự động sáng lạn, quả nhiên là bớt việc.
 
Người đi trên đường thật đông đúc, rất nhiều người địa phương đều đi ra tản bộ, còn náo nhiệt hơn lúc ban ngày. Ra vẻ đối với những người không thường đi ra thành mà nói, lúc tản bộ là một trong những thời gian tiêu khiển. Đầu đường xuất hiện không ít người của các bộ tộc, đang không ngừng rước lấy ánh mắt chán ghét của người bản địa.
 
Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân đều cảm giác có gì đó là lạ, không có nguyên nhân nào khác, ăn mặc thật quá bại lộ.
 
Lúc còn ở trong Thực Nhân tộc thì còn không cảm thấy gì, dù sao tất cả mọi người đều là như thế. Thế nhưng ở chỗ này, bên người không ngừng có người ăn mặc chỉnh tề đi ngang qua, thật cảm giác cả người không được tự nhiên. Nhất là thỉnh thoảng gặp qua những phụ nhân như thiếu thốn tình cảm, bị họ dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng ngươi ngắm tới ngắm lui thì càng cảm giác toàn thân nổi da gà.
 
Người khác có thể không thèm để ý, thế nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, thật cảm giác không thích họp, ngay bước chân cũng không quá tự nhiên. Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân song song dừng lại. Thật không biết bọn họ muốn làm gì, chỉ thấy hai người nhìn nhau, trong lòng như có tâm linh tương thông nhìn về phía y phục trên thân thể cồ An, lập tức ánh mắt cùng nhau nhìn về phía một cửa hàng bán y phục bên đường.
 
Dược Thiên Sầu cắn răng, bỗng nhiên vung tay lên, chính hắn dẫn đầu đi vào cửa hàng.
 
Ngạc Tiên Quân đi theo sát phía sau, đám người Bác Lực nhìn nhau, không biết hai người muốn làm gì, nhưng cũng đi theo vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Chủ nhân trong điếm là một người mặc hoàng y có vẻ mặt hiền lành, nhìn thấy những thổ dân đi vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đi tới lộ ra dáng tươi cười nói: "Mấy vị là muốn mua quần áo?" Hắn thật không có điệu bộ khinh rẻ mọi người như những người thành thị khác.
 
Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn, tức giận nói: "Lẽ nào ở đây của ngươi còn bán thứ khác sao?"
 
Hoàng y lão nhân vừa ngần ra, quan sát khắp trong điếm của mình, lập tức
 
Ha hả cười nói: "Không nghĩ tới mở cửa làm ăn thời gian dài như vậy, nhưng nói chuyện vẫn lỡ lời, ha hả! Ta đúng là chỉ có bán y phục, không có bán gì khác."
 
Dược Thiên Sầu đang muốn để cho hắn đem cho mỗi người một bộ y phục tốt nhất, bên tai đột nhiên có tiếng Ngạc Tiên Quân truyền âm: "Tiểu tử, ngươi cần thận một chút, người này là tiên tu, ta đã từng gặp qua, chỉ là không biết hắn tên là gì...Ta không xem thấu tu vi của hắn."
 
Dược Thiên Sầu chợt cả kinh. May có Ngạc Tiên Quân ở đây, bằng không không làm cho đối phương hoài nghi là không được. Lời nói đến bên miệng liền nuốt trở vào, ngay cả Ngạc Tiên Quân cũng nhìn không thấu tu vi của hắn, như vậy rất hiển nhiên tu vi đối phương chí ít phải trên Đại Tiên sơ kỳ. Nhưng hiện tại đột nhiên đi ra cũng không tốt, vì vậy trên mặt lập tức quải lên biểu tình nhược nhược hỏi: "Lão nhân giạ, có thể lựa cho mỗi người chúng ta một bộ y phục rẻ tiền, là loại rẻ thật rẻ đó."
 
Mấy người Bác Lực nghĩ có chút kỳ quái, trước đó ra vẻ còn rất chuyên gia, thế nào hiện tại...Trong lòng cổ An lại đang nói thầm, ngay y phục còn phải mua loại rẻ tiền nhất, còn muốn đi tới địa phương tốt nhất để ăn, đến lúc đó không có tiền trả, như vậy phải làm sao mới tốt.
 
Lão nhân gia quan sát mấy người, ha hả cười nói: "Các ngươi lời ít tiền không dễ dàng, hà tất phải dùng tiền mua bố y. Cứ như vậy không phải đều rất tốt sao?"
 
Mẹ nó! Tiên nhân quả nhiên là tiên nhân, sinh ý đưa lên cửa cũng chối từ.
 
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, than thở nói: "Lão nhân gia ngươi có điều chẳng biết, không mặc y phục người thành thị đều khinh thường chúng ta!"
 
Lão nhân từ chối cho ý kiến cười cười, ánh mắt lóe ra nói: "Nghe cách nói chuyện của ngươi, thật không giống thổ dân nơi này, không biết là bộ tộc nào?"
 
Dược Thiên Sầu làm sao chịu thành thật nói cho hắn, trực tiếp đem vấn đề kéo thật xa vời, thương cảm hề hề nói: "Lão nhân gia khác với những người thành thị khác, thật không giống như bọn họ khinh thường chúng ta. Điều này làm trong lòng chúng ta cũng tốt hơn một ít. Không biết lão nhân gia tên gọi là gì, ta thực sự rất muốn biết."
 
"Thật là một người có ý tứ." Lão nhân lắc đầu cười cười, thẳng thắn nói: "Lão hủ là Hoàng Thiên. Hoàng của Hoàng Thổ thành, Thiên của thượng thiên." Sau đó quét mắt nhìn vóc người mấy người, quay người lấy vài món y phục trên giá, trở lại nhét vào tay Dược Thiên Sầu, nói: "Khó có được dụng phải thổ dân có ý tứ như ngươi. Vài món y phục này không lấy tiền, tặng cho các ngươi."
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, nhìn y phục trong tay hồ nghi nói: "Thực sự không lấy tiền?"
 
Hoàng Thiên gật đầu cười nói: "Thực sự không lấy tiền."
 
"Vậy cảm tạ lão nhân gia." Dược Thiên Sầu gật đầu liền cáo từ. Sau đó quay đầu lại cùng mọi người đi nhanh rạ, ra vẻ lo lắng người ta đổi ý, lão nhân cười tủm tỉm phất tay đưa tiễn.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.