Sở dĩ phải đến Ba Lan đại hội, đối với Dược Thiên Sầu có rất nhiều lý do. Bởi vì Tử Hỏa khẳng định là không thể tìm được ở những nơi phàm nhân như thế này. Nếu ngay cả Ngạc Tiên Quân còn không biết vị trí của nó, thì bản thân hắn phải hỗn vào trong Tiên Thành để thăm dò. Nếu như trong Tiên Thành không người nào biết đến, như vậy rất có thể nó sẽ được giấu ở bên dưới lòng đất. Cho nên Ba Lan đại hội Dược Thiên Sầu không thể không đi.
Chứng kiến Dược Thiên Sầu mất hứng. Bác Lực nhỏ giọng nói: "Nhưng vì cái gì mà phải đi tham gia Ba Lan đại hội?"
Bác Lực không sao hiểu nổi, tham gia Ba Lan đại hội chính là một chuyện phi thường nguy hiểm. Nếu không phải đường cùng, người nào trong Thực Nhân Tộc nguyện ý đi mạo hiềm như thế. Hiện giờ có điều kiện không cần đi tham dự, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt hay sao?
Ngươi là đồ ngốc! Dược Thiên Sầu oán thầm không thôi. Trên mặt lộ ra diễn cảm vô cùng chán chường, chỉ tay về phía mấy người Bác Lực nói: "Chẳng trách Thực Nhân Tộc luôn luôn thiếu thốn như thế. Cũng là do đám dũng sĩ các ngươi chỉ biết an ổn sống qua ngày, bởi vì một túi tiền mà đánh mất đi nhuệ khí chiến đấu, không muốn phát triển. Chẳng lẽ vì tộc nhân kiếm thêm nhiều kim tệ không tốt hay sao? Nếu các ngươi có bổn sự kiếm kim tệ cho tộc nhân xài mấy đời không hết, vậy những dũng sĩ đời sau liền có thể an tâm bảo vệ cho Thực Nhân Tộc và duy trì nòi giống, không cần chảy máu hi sinh đi tham gia Ba Lan đại hội nữa rồi. Các ngươi đúng là một đám người nhu nhược, các ngươi quả thực đã khiến cho ta vô cùng thất vọng ah!"
Lý do chó má! Ngạc Tiên Quân diễn cảm run rẩy ngoảnh đầu nhìn sang phía khác. Thật sự là không muốn nghe thêm nữa.
Thế nhưng đám người Bác Lực bị giáo huấn đến nỗi hai tai đỏ hồng, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống dưới chân không thôi. Theo sau Bác Lực ngẳng đầu nhìn lên, có chút tru tư nói: "Nếu Ngõa Tây Tộc đi trả thù tộc nhân của chúng ta thì phải làm sao đây?"
"Chuyện này các ngươi hãy an tâm." Dược Thiên Sầu hung hăng vỗ ngực nói: "Ta vừa đi ra ngoài tìm đám người Ngõa Tây Tộc rồi. Bọn chúng nói, bởi vì bọn chúng đều là dũng sĩ, cho nên sẽ đường đường chính chính đả bại chúng ta ở Ba Lan đại hội, sau đó mới quay về tìm tộc nhân các ngươi báo thù. Nếu bọn chúng thua, cũng sẽ thua tâm phục khẩu phục, sẽ không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của việc này nữa, coi như chưa hề phát sinh qua chuyện tình gì cả."
Bốn người Bác Lực đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Nếu như trong Ba Lan đại hội, chúng ta đánh không lại người của Ngõa Tây Tộc thì phải làm sao đây?"
"Không nên hỏi nhiều như thế?" Dược Thiên Sầu phẫn nộ gầm lên. Chỉ tay vào mấy người nói: "Cả đám người nhu nhược, làm cho người bằng hữu như ta phải cảm thấy xấu hổ. Còn dám xưng là dũng sĩ của Thực Nhân Tộc nữa ư? Thôi các ngươi mau trở về đi, đem kim tệ trả lại cho lão tử."
Ngạc Tiên Quân khẽ lắc đầu cảm thán không thôi, hắn đã từng gặp qua nhiều hạng vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế này. Mới vừa cho tiền người ta xong, hiện giờ đã muốn thu hồi, vô sỉ ah!
Bác Lực ôm chặt túi kim tệ, bởi vì kim tệ chẳng khác nào sinh mạng của tộc nhân bọn hắn, có thể mua muối ăn cho tộc nhân dùng nhiều năm dài, cái này cùng vinh nhục cá nhân không hề có quan hệ, đã tới tay như thế nào sẽ mang trả lại đây. Bốn người diễn cảm đều biến sắc, bị những câu chửi mắng thậm tệ của Dược Thiên Sầu khích nộ. Bốn người đưa mắt nhìn nhau hung hăng gật đầu. Tiếp đó Bác Lực rất khí phách nói: "Chúng ta nhất định sẽ đi tham gia Ba Lan đại hội."
"Ách..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, đám người này thay đổi chính kiến thật là quá nhanh! Hắn khẽ thu tay về, diễn cảm chán chường trên mặt cũng đã tiêu tan, ho khan một tiếng nói: "Tốt lắm, biết sai thì sửa, không cần lãng phí thời gian ở trong tiểu trấn này nữa. Chúng ta phải nhanh đi thôi."
Dưới ánh mắt khinh bỉ vô hạn của Ngạc Tiên Quân, Dược Thiên Sầu dẫn đầu đi ra ngoài, mấy cỗ thi thể ngoài đường đã được thu dọn, chỉ còn lại những vũng máu đặc quánh. Lúc này đang có không ít người đều nhìn chằm chằm về phía bọn hắn.
Bốn người Bác Lực chia ra, đi về phía chuồng gia súc lấy ngựa...
Chờ trong chốc lát, Dược Thiên Sầu cảm giác có chút không thích hợp. Đi vào phía sau, miệng lầm bầm nói: "Lấy ngựa thôi mà cũng lằng nhằng mất thời gian."
Ngạc Tiên Quân đi bên cạnh nói: "Ngựa sớm đã bị người khác dắt trộm rồi. Bọn hắn không tìm thấy ngựa là đương nhiên!"
""Như thế là sao?" Dược Thiên Sầu quay đầu dò hỏi. Theo sau mới phản ứng, nhanh chân bước tới chuồng gia súc...Trong khoang chuồng quả nhiên vẫn có mười mấy thớt ngựa, nhưng không hề trông thấy sáu con tuấn mã của bọn hắn. Bốn người Bác Lực thì đang lo lắng tìm kiếm khắp nơi trong chuồng gia súc.
Dược Thiên Sầu híp mắt đứng trước cửa chuồng gia súc, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Ngạc Tiên Quân hỏi: "Ngươi sớm đã biết ngựa bị người ta dắt mất. Vì sao không hề ra tay ngăn cản?"
Ngạc Tiên Quân cười xòa: "Ta là người chăn ngựa cho ngươi sao? Ta có nghĩa vụ phải trông chừng ngựa cho ngươi ư? Huống chi ngươi cũng không có hỏi chuyện này."
"Ngươi..." Dược Thiên Sầu đang tính nổi bão, nhưng ra đến ngoài miệng lại nhìn xuống, không cần phải vì chuyện nhỏ như thế này mà cùng hắn gây sự, nếu không người thiệt hại vẫn là chính bản thân mình. Vừa quay đầu lại, thì đã thấy Bác Lực sốt sắng chạy tới: "Không tìm thấy ngựa của chúng ta đâu nữa."
"Bị người ta dắt trộm rồi, hiển nhiên là không tìm thấy." Dược Thiên Sầu bình thản nói. Trong lòng thoáng cười lạnh, bởi vì Hoàng Thố Thành thứ nào cũng đắt đỏ, rất nhiều bộ tộc vi muốn giảm bớt chi tiêu, nên ở ngày cuối cùng mới chạy đến bao danh dự thi, nếu bỏ lỡ thời gian báo danh người ta cũng sẽ không cho ngươi thương lượng cửa sau. Đám người trộm ngựa rõ ràng chính là đã nhìn thấu điểm này, nên muốn chặt đứt chân chạy của Thực Nhân Tộc, để cho Thực Nhân Tộc không thế tham gia tỷ thí. Có thể lúc trước phương thế lực nào đó đã nhìn thấy thân thủ lợi hại của mình, nên mới dùng biện pháp này để ám toán, giành lấy tiện nghi. Đây không phải là đang giấu đầu lời đuôi hay sao?
"A..." Bốn người Bác Lực không khỏi kinh hô, đại khái cũng đoán được chuyện gì đẵ xảy ra. Bác Lực lo lắng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao đây? Không có ngựa, chúng ta không thể nào đuổi kịp tới Hoành Thổ Thành báo danh đâu."
"Tên ngốc! Chuyện đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi ta sao?" Dược Thiên Sầu phất tay chỉ vào những còn ngựa khác nằm trong chuồng, nói: "Người khác dắt trộm ngựa của mình, chẳng lẽ ngươi không biết dắt trộm ngựa của người khác ư? Não ngươi linh động một chút có được không đây?"
"Chuyện này.., chuyện này không tốt lắm đâu!" Bác Lực nhìn xung quanh nói: "Nếu có người nhìn thấy chúng ta dắt trộm ngựa, vạn nhất báo cho chủ nhân đám ngựa này..."
Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Lời nói vô nghĩạ, mau hành động thôi."
Nói xong trực tiếp xông vào chuồng ngựa, đeo cương đắt ra hai con, cấp cho Ngạc Tiên Quân một con, rồi nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, đám người Bác Lực thấy vậy đành phải tuân theo. Mấy người lên ngựa chạy tới đầu đường, thì Dược Thiên Sầu thoáng vươn tay ra sau búng một tia hồng quang về phía chuồng ngựa. Không hiểu rốt cuộc là hắn đang muốn làm gì.
Ra tới đường lớn, Dược Thiên Sầu quất ngựa truy phong dẫn đầu mở đường, lại khiến cho chúng nhân ven đường kinh hồn táng đởm một phen, cuống quýt dạt sang hai bên. Ngay khi tiếng vó ngựa nện vang đường phố, thì trong khách điếm liền có người chạy ra kinh hô: "Đám trộm ngựa kia, mau đứng lại đây cho ta..."
Đám người Bác Lực phi thường hoảng hốt ra sức thúc roi đuổi theo phía sau Dược Thiên Sầu, nhanh chóng ra khỏi tiểu trấn. Mới vừa lao ra khỏi tiểu trấn không bao lâu, mấy người quay về phía sau nhìn nhìn thì không khỏi biến sắc. Từ trong tiểu trấn truyền ra thanh âm hoảng hốt: "Cháy rồi.., cứu hỏa ah!...Nhanh cứu hỏa bà con ơi..."
Bốn người Bác Lực nhìn lại phía sau, nhất thời hoảng sợ vì thế lửa quá hung mãnh, từng cột khói nhanh chóng lan tràn đến khắp tiểu trấn. Những thanh âm thảm thiết vang lên không dứt bên tai, một đàn người sôi nổi chạy ra khỏi tiểu trấn. Cũng không biết bao nhiêu người không kịp chạy trốn, đã phải táng mạng ở trong biển lửa hung mãnh...
Ngạc Tiên Quân nhìn thế lửa dần dần lan rộng, ánh mắt híp lại quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu đang quất ngựa phóng như điên, phía sau động tĩnh lớn như thế mà hắn cũng không thèm quay đầu liếc nhìn lấy một cái...
Lúc này Ngạc Tiên Quân mới truyền âm nói: "Mặc dù đó là một đám điêu dân, nhưng ngươi trừng phạt như thế cũng không khỏi đã làm quá mức rồi. Dù sao đều là phàm nhân ngu muội không hiểu biết gì, ngươi đâu cần phải gây tai họa cho nhiều người vô tội như thế."
"Nga! Xem ra ngươi cũng rất thương tâm đi? Ta còn tưởng rằng người chết quá ít, không thề đánh động tới trái tim bất cận nhân tình của nhà ngươi ah!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên xoay đầu nhìn lại, ánh mắt băng sương truyền âm nói: "Trận hỏa hoạn này chính là do ngươi gây nên. Ta muốn nói cho ngươi biết, quan hệ giữa hai chúng ta là
Ngang hàng, không ai thiếu ai. Mọi người hẳn là phải tương trợ cho nhau mới đúng, nhưng chuyện tình mất ngựa đã khiến cho ta vô cùng đau lòng. Ngươi rõ ràng là có thể ngăn cản không cho người khác dắt trộm ngựa của chúng ta. Thế nhưng lại dửng dưng xem như không có chuyện gì xảy ra..."
"...Bất quá ta hiểu là ngươi muốn nhìn ta xấu mặt? Nhưng giữa chúng ta không nên phát sinh những chuyện như thế đi! Hiện giờ hẳn là ngươi đã hiểu rồi chứ, những người không thể thoát khỏi biển lửa kia chính là do nhà ngươi hại chết. Nếu ngươi ra tay ngăn cản không để cho đám trộm ngựa kia, vậy thì những người đó vẫn còn hảo hảo hưởng thụ cuộc sống an bình! Hy vọng tính mạng những người đó sẽ nhắc nhở được tiểu tâm của ngươi. Giữa chúng ta không nên phát sinh chuyện gì bất hảo, bởi vì con đường phía trước của hai ta còn rất dài..."
Ngạc Tiên Quân thoáng rúng động tinh thần. Loại phương thức nhắc nhở này thật ngoan độc, khiến cho hắn phải khắc cốt mình tâm. Nhưng ngoài miệng vẫn cãi bướng: "Rõ ràng người là do ngươi giết, ta không hề liên lụy vào chuyện này. Ngươi quả thực đúng là càn quấy."
Mặc kệ hắn nói gì, Dược Thiên Sầu đều không thèm phản bác, quay đầu thúc ngựa quất roi. Ngạc Tiên Quân đành phải im lặng trầm mặc. Sáu ngươi nhanh chóng phóng đi, khung cảnh tiểu trấn đang bốc cháy dần dần biến mất ở phía sau dặm đường...
Thu Nhung Quốc...
Trên Đại Tuyết Sơn ánh dương quang chiếu sáng bừng cả một mành phong cảnh trắng xóa. Tòa Băng Cung khổng lồ tản mát ra những tia sắc thái mê huyên lòng người. Lúc này đại môn Băng Cung khẽ mở, Yến Truy Tinh một thân hắc bào chậm rãi đi ra, thần tình vô cảm bước nhanh tới trước băng nhai dựng đứng, nếu đi tiếp một bước nữa thì khẳng định là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng...
Yến Truy Tinh sừng sững đứng ở trước băng nhai, quanh thân tản xuất ra chân khí âm trầm khủng bố, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn về phương xa không hề nhúc nhích.
Lúc này đóng ở trước đại môn Băng Cung, còn có Băng Thành Tử, hai bên là Yến Bất Quy, mấy sư huynh đệ Man Hổ cùng đám người Tân Lão Tam. Đang nhìn chằm chằm vào bóng hắc ảnh đứng trước băng nhai.
w ơ w
"Tinh nhi hắn làm sao thế?" Yến Bất Quy khó hiểu quay đầu sang hỏi Băng Thành Tử. Vốn chứng kiến Yến Truy Tinh thân thể hoàn hảo đi ra, hẳn là phải cao hứng mới đúng. Nhưng nào ngờ Yến Truy Tinh theo trong mật thất đi ra, nhìn thấy phụ thân lại coi như không khí bình thường, vô tình lách qua không hề chào hỏi. Điều này khiên cho tâm tình vui sướng của Yến Bất Quy biến thành lo lắng không yên.
Đột nhiên, Yến Truy Tinh đứng trước băng nhai, dang rộng song chưởng, tầng sương mù quanh quần bên người hắn nhanh chóng bị chấn tan. Theo sau ngẳng đầu nhìn lên không trung mà cuồng hống: "A.., a.., a.., a.., a!"
Thanh âm khàn khàn hoàn toàn không giống như thanh âm của con người. Mà tựa giống như một đầu ma thú đã vài trăm năm không thức tỉnh, rống lên vui sướng bình thường. Thanh âm càng lúc càng lớn, khiến cho lớp tuyết bao phủ quanh núi sôi nổi sạt lở.
Đám người đứng trước đại môn Băng Cung, cảm giác thanh âm này như muốn xuyên thủng màng nhĩ, đâm thấu qua tim phổi, khiến cho cả đám sắc mặt đại biến. Trừ Băng Thành Tử còn có thể đứng vững ra, thì những người khác đều đang lắc lư muốn ngã, trong đầu đau nứt, hai tay liều mạng vận công ngạnh kháng. Cuối cùng Băng Thành Tử phát hiện ra tòa Băng Cung vạn năm đã xuất hiện vết nứt, liền hung hăng quát: "Yến Truy Tinh, kiềm chế bản thân một chút đi!"
Bất quá, Yến Truy Tinh vẫn đứng ngoài đó mà cuồng hống, chẳng thèm coi lời nói của Băng Thành Tử vào đâu.
Băng Thành Tử đôi con ngươi co rút mãnh liệt, phẫn nộ quát: "Yến Truy Tinh..."
Còn chưa dứt lời thì một bóng tàn ảnh từ bên ngoài băng nhai bắn tới, mang theo khí thế âm trầm sung mãn trực tiếp đánh vào Băng Thành Tử. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Oanh" Một tiếng trầm muộn vang lên.
Băng Thành Tử tuy đã giương song chưởng lên ngăn cản, nhưng vẫn không chịu nổi, phát ra một tiếng kêu đau đớn, thổ huyết đương trường. Cả người văng lên không trung khoảng mấy chục thước.
Tàn ảnh hiện nguyên hình, Yến Truy Tinh một thân hắc bào, tóc tai rối mù, cả người lượn lờ những luồng hắc sắc sát khí nồng đậm. Ếếế
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]