Chương trước
Chương sau
Hai người bay đến trước ngọn núi, nhất thời nhìn nhau. Không biết hắn đang làm gì, chỉ thấy Tất Trường Xuân chắp tay sau lưng nhắm hai mắt, lẳng lặng đứng trên đỉnh núi. Trên người không ngừng có kim sắc lưu quang toát ra, du đãng giữa đỉnh núi thiên địa, vẽ ra từng đạo vòng cung phiêu miểu lại không sao đẽo gọt là gì.
 
Mỗi một vòng kim sắc lưa quang sáng lạn, nhìn qua thật binh thường, nhưng làm cho người ta có cảm giác chấn động hồn hậu lại khắc cốt mình tâm, kéo theo cỗ khí tức khiếp người trong thiên địa mà không ai biết. Tựa hồ mây đen gió mạnh trên bầu trời nổi cơn giông bão chính do kim sắc lưu quang đưa tới...
 
Kim sắc lưa quang càng ngày càng nhiều, những nét vẽ phác thảo vô cùng đơn giản, làm cho tràng cảnh cả đỉnh núi có chút biến thành hư huyễn và mê ly. Phảng phất như mỗi một lần phác ra lại không bàn cùng hợp ý với pháp tắc cùng chí lý trong thiên địa. Làm cho người ta có loại ảo giác hình như đang tái diễn lịch trình mộng ảo mà thần kỳ của quá trình hình thành nguyên thủy chi sơ tại thế giới này.
 
Thiên địa hôn ám, mà kim sắc lưu quang bao phủ trên đỉnh núi càng ngày càng nhiều, nhuộm đãm thân thể Tất Trường Xuân giống như kim thân pháp tướng. Bỗng nhiên, hai mắt Tất Trường Xuân chậm rãi mở ra, trực tiếp trành hướng hai người, thanh âm vang vọng bốn phương đạm nhiên nói: "Tránh xa một chút." Sau đó đôi mắt lại nhắm lại lần nữa.
 
Hai người kinh hãi, chỉ cảm thấy trong ánh mắt Tất Trường Xuân đập vào một cỗ khí tức viễn cổ hồn hậu vô cùng. Phảng phất như hắn đã đứng sừng sững trên ngọn núi này đã từ xa xưa viễn cổ. Dược Thiên Sầu còn đang kinh ngạc, khuôn mặt Ngạc Tiên Quân chợt nghiêm túc, kéo Dược Thiên Sầu vọt ra xa vài trăm thước.
 
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu hỏi: "Kim sắc lưu quang bên ngoài thân thể sư phụ ta là thứ gì vậy?" Tiếng sấm chấn vang khắp bầu trời thật quá lớn, tự hắn cũng nghe không rõ thanh âm của mình, vì vậy lại truyền âm hỏi lại một lần.
 
Khuôn mặt Ngạc Tiên Quân nghiêm túc nói: "Chân nguyên trong cơ thể ngươi là màu trắng, mà tu vi sau khi đạt tới tiên cấp, chân nguyên trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành kim sắc của tiên khí, sư phụ của ngươi đang cho tiên nguyên trong cơ thể phóng ra ngoài. Hình như đang câu thông một lực lượng bất mình trong thiên địa, không nghĩ tới tiên nguyên còn có tác dụng này, đúng là chưa từng nghe thấy, thấy những điều chưa từng được thấy. Lợi hại!"
 
"Rốt cục sư phụ ta đang làm gì?"
 
"Ta cũng không biết. Nhìn trước hãy nói."
 
Đúng lúc này, kim sắc lưu quang đang xoay chuyển đột nhiên biến nhanh tốc độ, chỉ thấy sét đánh liên tiếp chói mắt như pháo nổ hàng loạt, đều từ trong mây đen bắn ra, trường mà tinh chuẩn bổ thẳng xuống người Tất Trường Xuân. Bạch quang chói mắt, theo sát mà đến là tiếng nổ vang rầm rầm liên miên không dứt. Cả người Tất Trường Xuân đã bị thiểm điện bao vây, biến thành một đoàn quang cầu màu trắng, giống như một quả quang cầu thật lớn, chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
 
"Sư phụ!" Dược Thiên Sầu kinh hô một tiếng. Thể nhưng sấm sét nổ vang quá lớn nên không nghe được thanh âm của hắn. Ngạc Tiên Quân chế trụ Dược Thiên Sầu đang xung động, nhìn chằm chằm kim sắc lưu quang đang chạy chồm thật nhanh, lại nhìn sét đánh dữ tợn liên tục giáng xuống từ trên bầu trời, truyền âm nói: "Không nên kích động, sư phụ của ngươi không có việc gì. Ta nghĩ ta đoán được sư phụ ngươi đang làm gì rồi."
 
Dược Thiên Sầu cảm giác đôi mắt mình bị bạch quang cường liệt kích thích tới mức có chút ăn không tiêu, hí mắt truyền âm hỏi: "Sư phụ ta đang làm gì?"
 
"Sư phụ của ngươi đúng là một đời thiên kiêu, có sư phụ như vậy, đủ cho ngươi chung thân kiêu hãnh." sắc mặt Ngạc Tiên Quân ngưng trọng nhìn chằm chằm lôi quang đang lóng lánh không ngừng tụ tập trên bầu trời đánh xuống quang cầu nơi đỉnh núi, dừng một chút nói: "Nếu như ta không đoán sai...Hắn đang mượn thiên lôi rèn luyện thân thể của mình! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thật vồ cùng khó tin. Không ngờ có thể ở thanh thiên bạch nhật mượn thiên lôi giáng xuống, lại không nhờ vào bất cứ bảo vật gì, chỉ dựa vào một thân tu vi, không ngờ lại có thể câu thông thiên địa, mượn thiên địa oai. Lợi hại!"
 
Dược Thiên Sầu vừa kích động vừa khẩn trương truy vấn: "Lão yêu quái, ngươi đang nói sư phụ ta đang đúc lại thân thể? Ông ấy có thể thành công sao?"
 
Ngạc Tiên Quân hờ hững quay đầu lại nói: "Trước đó không phải ngươi cũng theo ta nói, hắn nhất định sẽ thành công sao? Thế nào? Hiện tại trong lòng không chắc chắn?"
 
Dược Thiên Sầu cười câm miệng, chỉ đổ thừa động tĩnh trước mắt quá kinh hãi, nói không lo lắng chính là giả.
 
Bên trong quang cầu bị thiên lôi đánh xuống, không biết tình huống bên trong ra sao. Thế nhưng kim sắc lưu quang vẫn chạy quanh bên ngoài, hiển nhiên vẫn còn đang bị điều khiến như trước, như vậy suy đoán, Dược Thiên Sầu cũng yên tâm hơn một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Sấm sét vang vọng một lúc lâu, thần tình trên mặt Ngạc Tiên Quân ngày càng có vẻ giật mình. Hắn đang suy nghĩ tới bản thân, nếu tu vi của mình vẫn còn trên đỉnh, có thể dựa vào thân thể thừa thụ uy lực sấm sét cực lớn như vậy đánh suốt cả một canh giờ như thế hay không?
 
Ngay khi hắn đề tay lên ngực tự hỏi, kim sắc lưu quang sảm tạp trong vùng sét đánh bỗng nhiên nhanh thêm tốc độ, khí thế trong thiên địa biến thành ngưng trọng không gì sánh được, áp bách đến mức làm người không thể hô hấp, làm cho người ta cảm giác không khí đình chỉ lưu chuyển, dùng đỉnh núi làm trung tâm trong khắp thiên địa tựa hồ ngay thời gian cũng đình chỉ trôi qua.
 
Đột nhiên, áp lực trong thiên địa buông lỏng, sét đánh dưới mây đen cấp tốc biến mất. Rầm rầm, tiếng nổ vang trên bầu trời ở trong nháy mắt đã khôi phục lại sự yên lặng, chỉ còn gió nhẹ hây hẩy. Loại chấn vang này đột nhiên biến mất chỉ còn cảm giác như ngâm ngâm, làm cho người ta có cảm giác như vừa trút được gánh nặng, cả người thoải mái như vừa được uống mật đường. Mỗi lỗ chân lông đều đang liên tục hô hấp không ngừng.
 
Bầu trời hiện ra ánh sáng trắng, mây đen trên không trung cấp tốc biến mất, chẳng biết chúng đến từ phương nào, lại trở lại nơi nào? Có lẽ chỉ có người đang đứng trên đỉnh núi biết được đáp án. Dù sao cũng là thứ mà chính hắn đưa tới...
 
Đoàn quang cầu trên đỉnh núi dần dần thu nhỏ lại, chậm rãi biến mất hoặc thu liễm vào cơ thể người kia. Tất Trường Xuân vẫn không việc gì đứng yên nơi đó, đang không nhanh không chậm đang vuốt lại thanh bào, y phục hiển nhiên là y phục mới thay. Dược Thiên Sầu nhìn thấy trợn tròn mắt, lão gia hỏa này không ngờ lại thay quần áo bên trong thiên lôi?
 
Theo Tất Trường Xuân đang cần thận chỉnh lý lại y phục của mình, kim sắc lưa quang đọng trên đỉnh núi cũng vẽ một đường vòng cung chui vào trong cơ thể hắn. Sau khi sửa sang lại y phục, hai tay hắn lại chặp sau lưng, một cỗ khí thế bàng bạc bỗng nhiên từ trong cơ thế hắn điên cuồng phóng xuất ra. Giống như kinh đào hãi lãng tràn khấp bốn phương tám hướng, ép tới cây cối dưới chân núi đều bị đè bẹp hướng ra ngoài ào ào suy sụp.
 
Dược Thiên Sầu bị cỗ khí thế ép tới mức không thể hô hấp, đôi mắt trợn trắng, cảm giác bị khí áp cường đại đang quán nhấp vào trong phế phủ của hắn, sập làm phổi hắn nổ tung. May là Ngạc Tiên Quân đúng lúc phóng xuất ra kim sắc hộ thể dung nạp hắn vào bên trong, hắn mới có lòng thanh thản thở hổn hển quan sát bốn phía.
 
Cây cối dưới chân núi giống như quân bài domino đang ngẫ rạp thành từng tầng tầng kéo dài. Tất Trường Xuân phóng xuất ra khí thế bắn thẳng lên trời cao, mây đen còn chưa hoàn toàn tiêu tán trên không trung nhất thời liền bị tách ra, phiêu đãng phấp phồng rất nhanh khuếch tán. Đợi khi Tất Trường Xuân thu liễm lại khí thế lần nữa, toàn bộ cây cối xung quanh đã ngẫ rạp thành một vòng tròn cực lớn, giống như ở kiếp trước có những vòng tròn ngã rạp thần bí trên những cánh đồng thảo nguyên luôn được nhìn thấy vô cùng chỉnh tề.
 
Tất Trường Xuân chắp tay đứng rốt cục cũng an tĩnh trở lại. Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn ra viễn phương xa xa, thanh bào theo gió lay động, thần thái đạm nhiên không chút gợn sóng...
 
Ngạc Tiên Quân thu lại kim sắc hộ thể cương khí, lôi kéo Dược Thiên Sầu hạ xuống đỉnh núi. Tất Trường Xuân chậm rãi xoay người nhìn hai người, thần thái thật an
 
Tường.
 
Dược Thiên Sầu quan sát hắn từ trên xuống dưới một trận, không phát hiện có gì bất đồng so với trước đây, hồ nghi nói: "Sư phụ, ngài chú thể thành công rồi sao?"
 
Gưong mặt Tất Trường Xuân không chút biểu tình gật nhẹ đầu. Ánh mắt Ngạc Tiên Quân lóe ra một trận, trầm ngâm nói: "Nếu như ta không đoán sai, tu vi của tôn giá đã đột phá lần thứ hai."
 
Tất Trường Xuân lại gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đại Tiên sơ kỳ là cực hạn mà thân thể ta có thể thừa thụ. Nhiều năm qua ta vẫn phải áp chế không cho tu vi tăng trường. Lần này chú thể thành công, mượn thiên địa oai, ta thuận thế mà làm trực tiếp đem tu vi đột phá tới Đại Tiên hậu kỳ. Đây cũng là chuyện đương nhiên, cũng không có gì đáng kỳ quái."
 
Dược Thiên Sầu há hốc mồm, lộ ra biểu tình thật khoa trương, lập tức chắp tay hắc hắc cười nói: "Cung hỉ sư phụ, chúc mừng sư phụ!" Trong lòng hắn lại đang oán giận, tu vi mạnh như thế cũng không chịu chiếu cố đồ đệ như hắn một chút, thật sự là không nhân tính a!
 
Ngạc Tiên Quân sợ hãi than thở liên tục: "Ta cũng xem như sống hơn mười vạn năm, chính lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng thân thể huyết nhục phàm nhân thừa thụ tu vi cường hãn tới như vậy. Tới tu vi tại Tiên giới, tu luyện một tầng so với một tầng càng trắc trở, ngươi không ngờ một chút liền đột phá hai tầng. Thật sự là bội phục!"
 
"Tiên quân ở tại Tiên giới xem như là người có kiến thức uyên bác, Tất mỗ có một chuyện thỉnh giáo." Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói.
 
Tuy rằng giọng nói và thần thái của hắn có chút không mặn không nhạt, nhưng Ngạc Tiên Quân cũng không tức giận, bởi vì người trước mắt xác thực đáng giá cho hắn bội phục, hắn đủ tư bản để kiêu ngạo, vì vậy gật đầu nói: "Tất huynh thỉnh giảng, nếu Ngạc mỗ biết liền nói hết."
 
Tất Trường Xuân nhàn nhạt hỏi: "Ta đã chú thể thành công, không biết bằng vào thân thể hôm nay của Tất mỗ, có thể thuận lợi đi qua thông đạo U Minh Hỏa Hải của Minh Giới hay không?"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy sửng sốt, ý nghĩ chợt lóe hắn đã hiểu được Tất Trường Xuân đang muốn làm gì, cà kinh tới mức có chút nói không ra lời.
 
Ngạc Tiên Quân đạm nhiên cười nói: "Đó là tự nhiên, U Minh Hỏa Hải chỉ có thể ngăn cản phàm thai huyết nhục có chứa nhân gian sinh khí. Nhưng không thể ngăn cản người có tiên thể, ma thể và mình thể. Tất huynh muốn đi tùy thời đều có thể đi, nhưng trước tiên Tất huynh phải ra được Thiên Địa Càn Khôn đại trận...Nga! Là do Ngạc mỗ nói lỡ, lệnh cao đồ nếu đã có thể tùy ý xuất nhấp nơi này, nói vậy cũng không làm khó được Tất huynh."
 
Tất Trường Xuân liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, khẽ lắc đầu nói: "Lúc Tất mỗ vừa câu thông thiên địa, đã mơ hồ hiểu được ảo diệu của Thiên Địa Càn Khôn đại trận, Thiên Địa Càn Khôn đại trận đã không còn khà năng ngăn cản ta ra vào."
 
Dược Thiên Sầu lại trợn tròn mắt há hốc nhìn Tất Trường Xuân. Thật sự là bội phục đến sát đất, năng lực lão gia hỏã quà nhiên là thâm bất khả trắc, hiện tại ngay cả Thiên Địã Càn Khôn đại trận đã không còn ngăn cản được hắn.
 
Thật sự là cường hãn đến mức thái quá, nội tâm thở dài một tiếng...Khốn long thăng thiên, phải bay lượn trên chín tầng tròi a...
 
Lời này của Tất Trường Xuân kỳ thực là muốn nói cho Dược Thiên Sầu nghe, lại làm Ngạc Tiên Quân có chút mê hoặc, nhất thời có chút không nghĩ ra, dừng một chút nói: "Nghe Tất huynh nói, chẳng lẽ hiện tại phải ly khai Đông Cực Thánh Thổ, đi tới Minh Giới?"
 
Tất Trường Xuân khẽ lắc đầu, đạm nhiên nói: "Tạm thời còn chưa ra Đông Cực Thánh Thổ. Nơi này có hai vị tiên quân chấp chưởng, mà bên dưới ngầm lại có hai vị mình tướng chấp chưởng, nếu Tất mỗ đã tới đây, làm sao có thể không để ý tới...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.