Chương trước
Chương sau
Sau khi trầm ngâm do dư một lúc, Thích Cửu Quân liền hướng hai người truyền âm nói: "Cũng không biết lời của gã tiểu tử này là thật hay giả!"
 
"Chẳng quản hắn nói là thật hay giả. Chúng ta không nên phiêu lưu mạo hiểm như thế, nếu muốn điều tra chuyện này cũng rất đơn giản. Chúng ta đi Yêu Quý Vực một chuyến không phải là hết thảy đều sẽ tỏ tường hay sao? Muốn giết bọn hắn cũng không nhất định là phải ngay tại đây. Bọn hắn có chạy đằng trời cũng không thế thoái nổi." Bùi Phóng truyền âm nói.
 
Ba người âm thầm thương lượng kế sách, sau khi đạt tới thống nhất. Bùi Phóng liền chắp tay hướng mọi người xung quanh cười ha hả nói: "Chưởng Hình Sứ Yêu Quỷ Vực vừa mới nhận chức. Chúng ta đã tiễn đưa Tất Trường Xuân đi rồi, thì cũng nên đến qua Yêu Quỷ Vực chúc mừng người mới. Chẳng biết chư vị có nguyện ý cùng ba người chúng ta tiến đến chúc mừng hay không?"
 
Đám lĩnh chủ chư quốc thoáng trao đổi ánh mắt. Mọi người ở trong tu chân giới tương xử nhiều năm qua, Bùi Phóng có phầm chất đạo đức như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Đơn giản là hắn muốn đi xem Chưởng Hình Sứ trong Yêu Quỷ Vực có lấn được không. Nếu dễ dàng bắt nạt, chỉ sợ lần này đến, ba người Bùi Phóng cũng không phải là đến chúc mừng người ta đâu. Sở dĩ muốn kêu gọi chúng nhân cùng đi, chỉ sợ là cũng ôm tâm tư riêng. Coi như Chưởng Hình Sứ tân nhiệm càng lợi hại, thì cũng không thể đem nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ giết hết đơn giản như vậy!
 
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Mọi người đều thầm ước ba người Bùi Phóng có bổn sự trấn áp được Chưởng Hình Sứ tân nhiệm. Mất đi sự áp chế của Yêu Quỷ Vực, ngày thường mọi người đều sống dễ chịu hơn, nếu sau lưng luôn có đôi mắt khủng bố theo dõi chằm chằm, ai cũng không cảm thấy thoải mái chút nào. Coi như có đánh nhau, thì cũng sẽ có người đứng ra xuất đầu.
 
Lúc này liền có người phụ họa nói: "Không sai! Tiễn cũ đón mới chính là theo lẽ thông thường. Chúng ta nên đến Yêu Quý Vực chúc mừng mới phải."
 
Có người dẫn đầu, làm cho mọi người xung quanh sôi nổi hưởng ứng tán thành...
 
"Hảo hảo hảo!" Bùi Phóng vui vẻ nhìn mọi người nói. Theo sau hướng mấy người Lộng Trúc chắp tay: "Các vị! Chỉ là một chút hiểu lầm, xin đừng để ở trong lòng làm gì. Tất Trường Xuân cũng đi rồi, ta phải đến qua Yêu Quỷ Vực một chuyến, để chúc mừng Chưởng Hình Sứ tân nhiệm ah! Cáo từ."
 
Hắn cũng không chờ mấy người Lộng Trúc khách sáo với hắn. Vừa nói xong, tính cả Thích Cửu Quân cùng u Dược Đạt lăng không mà phi hành đi. Đám lĩnh chủ chư quốc cũng sôi nổi hướng mấy người Lộng Trúc cáo từ. Đảo mắt một cái, đám lĩnh chủ chư quốc đều biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, chỉ còn ba cỗ thi thể trôi nổi ở trên mặt biển xanh thăm thẳm... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nhóm tu sĩ Hoa Hạ nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vốn tương rằng không nay sẽ gặp tai trơng ngập đầu, không nghĩ ra vẫn còn may mắn quá quan. Trải qua giáo huấn lần này, mọi người mới phát hiện dường nhU Minh đã quá ngây thơ rồi. Cao thủ Hóa Thần kỳ căn bản là sẽ không đem bọn hắn nhìn vào trong mắt. Tất Trường Xuân lại càng không cần phải nói, mặc cho Phùng Hướng Thiên kêu phá nát họng, thì người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía hắn một lần.
 
Chúng nhân trải qua nguy nan kinh hồn táng đởm xong, như thế nào còn dám ở lâu. Huống chi phía trước vẫn còn hai vị cao thủ Hóa Thần kỳ, đồng dạng cũng không thèm nhìn đến bọn hắn. Nếu dây dưa thêm, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên cả đám cung kính cáo lui, mang theo thần tình xám xịt ly khai...
 
Đương nhiên cũng có người còn chưa rời đi, phi hành pháp khí của Vọng Nguyệt Tông chưa hề khởi động, mấy người Quỳnh Hoa tiên tử đứng trên hải vực nghênh đón
 
Lãnh phong thổi đến xuy xuy, quần áo phiêu phù, lẳng lặng nhìn về phía bên này. Bất quá Lộng Trúc lại cố tình không nhìn thấy, sắc mặt bất biến chắp hai tay sau lưng, ánh mắt quẳng ném về phía cuối chân trời xa xăm...
 
Nhìn đám người hóa thành những chấm đen ở phía cuối chân trời. Nam Minh lão tổ cảm khái nói: "Đáng tiếc là Tất Trường Xuân đã rời đi rồi. Nếu như Tất Trường Xuân còn ở đây. Bọn chúng như thế nào lại dám hung hăng càn quấy đến mức đó. Cả đám đều là tiểu nhân phản phúc vô thường."
 
"Vốn bọn chúng đã không phải thứ tốt, tức khí cũng vô dụng mà thôi." Lộng Trúc ngoảnh mặt nhìn sang bên phía Dược Thiên Sầu, mang theo vài phần lo lắng hỏi: "Bọn chúng đã đi Yêu Quỷ Vực, ngươi tính phải làm sao bây giờ?"
 
Thể nhưng Dược Thiên Sầu giống như không hề nghe thấy, đôi con ngươi lấp lánh tinh quang nhìn chằm chằm xuống dưới mặt biển. Đột nhiên thân hình cấp tốc đáp xuống, trôi nổi ở trên mặt biển. Theo thi thể của ba người Hoắc Tông mình mà thu gom túi trữ vật. Sau khi kiểm tra xong, nhất thời diễn cảm hớn hở, không quản đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, trực tiếp nhét vào trong lòng của mình. Tiếp đó mới chịu bay lên.
 
"Ngươi vừa nói cái gì thế?" Dược Thiên Sầu vỗ ngực dò hỏi.
 
Nhất thời Lộng Trúc không khỏi căm phẫn, hung hăng quát: "Đám người Bùi Phóng chạy đến Yêu Quỷ Vực rồi. Ngươi tính toán phải làm sao bây giờ?"
 
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn về phía cuối chân trời, cười lạnh nói: "Cứ đề cho bọn chúng đến. Trên Thuận Thiên Đảo sớm đã có người sẽ thu thập bọn chúng."
 
Tuy nói rằng như vậy, nhưng Dược Thiên Sầu sớm đã nghĩ qua. Nếu biện pháp của mình không ứng phó nổi. Sẽ lập tức đón Tất Trường Xuân quay trở về, để xem là ai phải sợ ai!
 
Lộng Trúc sừng sốt, kinh ngạc nói: "Là người nào?"
 
Nam Minh lão tổ cũng nhịn không được, dò hỏi: "Là Văn Lan Phong sao?"
 
Dược Thiên Sầu khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười xấu xa: "So với Văn Lan Phong càng thêm lợi hại hơn."
 
Nguyên lai hắn sớm đã có chuẩn bị. Chẳng trách tiểu tử này không hề kinh hoảng! Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời dò hỏi: "Là người nào thế?"
 
"Đến lúc đó hai người tự nhiên sẽ biết, hắc hắc! Ta muốn cho bọn chúng một điều kinh hỉ." Dược Thiên Sầu không muốn dây dưa thêm trên đề tài này. Liền nghiêng đầu nhìn về phía Nam Minh lão tổ, nói: "Nam Minh tiền bối, có kiểu đãi khách như ngài hay sao?"
 
Nam Minh lão tổ ngần ra. Theo địa phương Dược Thiên Sầu ám chỉ nhìn tới, liền vươn tay lên vỗ trán nói: "Lão phu thất lễ rồi! Cư nhiên lại đem khách quý gạt sang một bên như vậy."
 
Theo sau vươn tay nói: "Mời Quỳnh Hoa tiên tử hãy lên đảo!"
 
Lộng Trúc thần tình run rẩy, khuôn mặt văn vẹo nhìn chằm chằm vào Nam Minh lão tổ. Hắn sợ lão gia hỏa có ý đồ với Quỳnh Hoa tiên tử đúng như lời Dược Thiên Sầu đã nói. Tuy rằng hiện giờ hắn không muốn cùng Quỳnh Hoa tiên tử phát sinh quan hệ. Nhưng vẫn không thích Nam Minh lão tố đánh chủ ý lên trên người của nàng.
 
Quỳnh Hoa tiên tử hướng Nam Minh lão tổ khom người hành lễ. Ngay khi vừa đáp xuống Huyền Huyền Đảo, nào ngờ liền trợn mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người
 
Lộng Trúc. Còn Lộng Trúc thì diễn cảm lạnh lùng nghiêng đầu nhìn bâng khua ra phía hải vực. Nam Minh lão tổ thấy cảnh này liền cười thầm, cùng Dược Thiên Sầu chậm rãi lùi ra phía xa.
 
Lúc này, Quỳnh Hoa tiên tử mới lên tiếng nói: "Ta nên gọi ngươi là Lộng Trúc tiên sinh hay vẫn gọi ngươi là Tiêu Diêu đây?"
 
Lộng Trúc không quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy hắn khẽ hừ lạnh: "Gọi như thế nào đều không thành vấn đề."
 
Quỳnh Hoa tiên từ cắn môi son, gằn từng chữ: "Ngay từ đầu ngươi đã muốn gạt ta?"
 
Bỗng dưng Lộng Trúc quay đầu nhìn lại, cười lạnh: "Lời này hẳn là phải dùng ở trên người của ngươi thì mới thích hợp."
 
"Nhưng ít nhất lúc đầu, ta đã cho ngươi biết tên thật của ta. Mà ngươi ngay cả cái tên cũng đều là giả. Khiến cho ta muốn đi tìm các ngươi cũng là không thể." Quỳnh Hoa tiên tử nghiến răng nói.
 
Lộng Trúc cười xòa: "Ngươi cảm thấy bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao?"
 
"Vậy ngươi đem Tử Y trả lại cho ta!" Quỳnh Hoa tiên tử đột nhiên gào lên, thanh âm bén nhọn chói tai, khiển cho Nam Minh lão tổ cùng Dược Thiên Sầu giật nảy mình lên. Nói như thế nào cũng đường đường là một đại mỹ nhân, mà sao hình tượng lúc này không thèm quản tới như thế. Có vè như hơi điên điên khùng khùng ah!
 
Bất quá Lộng Trúc vẫn lạnh lùng: "Tử Y là ai? Ta không biết người này. Ngươi muốn tìm người quen thì cũng đừng đến tìm ta."
 
"Ngươi..." Quỳnh Hoa tiên từ tức giận thiếu chút nữa đã hộc máu, đương trường muốn xông lên cào cấu liều mạng với Lộng Trúc. May mắn nhờ có Hoa Như Ý đứng bên cạnh níu kéo nàng.
 
Đúng lúc này Quỳnh Hoa tiên tử quay đầu nhìn lại hét lên: "Dược Thiên Sầu..."
 
Nàng muốn kêu Dược Thiên Sầu đi ra giúp mình. Nhưng kết quả lại không thấy bóng dáng của Dược Thiên Sầu đâu nữa. Chỉ kịp chứng kiến một bóng thân ảnh hung hăng lao xuống biển sâu...
 
Người nhảy xuống biển kia, trừ bỏ Dược Thiên Sầu thì còn có thể là ai. Ngay khi Quỳnh Hoa tiên tử nhắc đến Tử Y, bản thân hắn liền đã cảm giác không ổn. Hắn không muốn lẫn vào trong cuộc tranh chấp của gia đình nhà người ta. Vẫn nên quay đầu chạy trốn mới là thượng sách, bản thân hắn quả thực không phương tiện lưu lại nơi này ah!
 
Quỳnh Hoa tiên tử ngần người. Theo sau chậm rãi xoay đầu nhìn lại. Cắn cắn son môi, mang theo ngữ khí cần xin nói: "Lộng Trúc tiên sinh, ta xin ngươi đem Tử Y trả lại cho ta được không. Ta cầu xin ngươi!"
 
"Hừ!" Lộng Trúc thần tình băng lạnh: "Tử Y không thề nào đi theo ngươi. Tóm lại ta sẽ không để cho Tử Y bước chân vào Vọng Nguyệt Tông mà quên đi cuộc sống của chính bản thân nó. Môn quy của Vọng Nguyệt Tông như thế nào, chính ngươi cũng đều rõ ràng, đừng liên lụy đến Tử Y, nếu không đừng trách ta sẽ san bằng Vọng Nguyệt Tông các ngươi."
 
Hắn đối với môn quy của Vọng Nguyệt Tông, nữ nhân vừa sinh con xong, ngay cả phu quân cũng đều vứt bỏ, phi thường chán ghét...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.