Chương trước
Chương sau
Trong sơn cốc trống rỗng, Dược Thiên Sầu phi hành thật nhanh trong bóng rừng dày đặc tìm tòi, nhưng dù sử dụng ánh mắt lẫn thần thức, điều tra mấy lần vẫn không phát hiện được hành tung của Yến Truy Tinh.
 
Nhớ tới chữ "Độn" trước khi Yến Truy Tinh chạy trốn, Dược Thiên Sầu bay lên trời cao ngắm nhìn dãy núi mênh mông bốn phía, muốn trong dãy núi mờ mịt này tìm một người đang cố ý lần trốn, nói dễ hơn làm! Trong lòng hắn không khỏi nổi lên cảm giác vô lực, chỉ sợ thật sự để tên kia bỏ chạy.
 
"Không tốt!" Dược Thiên Sầu đột nhiên kêu lên một tiếng, chợt nhớ lại Yến Truy Tinh ra lệnh cho Tân Lão Tam đi trộm mười chậu Thất Tinh Huyết Lan của Lộ Nghiên Thanh, chính mình lúc trước không phải đã đem mười chậu Thất Tinh Huyết Lan cho Lộ Nghiên Thanh sao? Nếu mười chậu huyết lan tiếp tục rơi xuống trong tay Yến Truy Tinh, hậu quả khó lường.
 
Bên trong sơn cốc sớm đã không thấy bóng Tân Lão Tam, Dược Thiên Sầu không chút do dự bay nhanh về hướng Linh Phương cốc, tốc độ phi hành tăng lên cực hạn, một đường nóng như lửa đốt, trong phút chốc thân ảnh đi xa...Bên trong sơn cốc một mảnh hỗn độn, mặt đất lộn xộn một mảnh, nơi nơi ghồ ghề.
 
Giằng co cả đêm, trời đã mông lung, phía đông đã hiện lên hồng quang, mặt trời đã sắp mọc lên. Dãy núi mênh mông bên dưới rất nhanh lui về phía sau, Dược Thiên Sầu đang cấp tốc phi hành bỗng nhiên nhướng mày, tốc độ phi hành chợt chậm lại. -
 
Bằng tốc độ của mình khẳng định không đuổi kịp Tân Lão Tam, nhưng điều này cũng không phải trọng yếu nhất. Mấu chốt chính là Lộ Nghiên Thanh cùng Yến Truy Tinh căn bản là rắn chuột một ổ, bên trong Linh Phương cốc có hai cao thủ Hóa Thần kỳ, lại thêm ba đệ tử của Lộ Nghiên Thanh, hiện tại mình tiến đến không phải là tìm chết sao? Bằng tu vi trước mắt của mình, căn bản không phải đối thủ của Hóa Thần kỳ. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Mẹ nó! Đừng rơi vào trên tay của ta!" Dược Thiên Sầu đấm tay trên không trung, vẻ mặt đầy hối hận, hối hận tại sao mình lại mắc mưu, không công tặng mười chậu Thất Tinh Huyết Lan cho nàng. Đáng sợ nhất chính là, mình còn đem Bách Mị Yêu Cơ cùng Nhan Vũ đưa đến trên tay của nàng, đây không phải là muốn chết sao?
 
Hiện giờ Linh Phương cốc không thể không đi, không vì cái gì khác, cho dù là vì cứu Bách Mị Yêu Cơ cùng Nhan Vũ, mình cũng phải đi một chuyến. Nhưng nếu một mình xông vào, căn bản không phải là biện pháp, phải tìm hai cao thủ đến hỗ trợ mới tốt...
 
Nghĩ tới nghĩ lui, còn thật không biết tìm ai đến hỗ trợ. Bích Uyển quốc gần nơi này nhất, tu vi Văn Lan Phong cũng đủ cường hãn, nhưng mấu chốt người này lại bị Lộ Nghiên Thanh làm mê mất tâm hồn, không thêm phiền là đã tốt, làm không chuẩn lại để hắn nhảy qua bên phe kia cũng không chừng. Lộng Trúc sao! Quan hệ cùng Lộ Nghiên Thanh cũng không tồi, thỉnh sư phụ rời núi cứu nữ nhân của mình, mình lại không mở được miệng, nếu Âm Bách Khang còn sống thì tốt rồi...
 
Suy nghĩ cả đại đội người đều cảm thấy không thích hợp, cuối cùng hắn đem chủ ý đánh tới trên đầu ba người Bùi Phóng, Thích Cửu Quân cùng u Dương Đạt. Dù sao ba tên kia đang vui vẻ vỗ mông ngựa cho Phù Dung, hắn chuẩn bị mượn danh nghĩa của Phù Dung thỉnh ba cao thủ cấp bậc yêu nghiệt này ra tay. Nếu không người bình thường khi nghe được phải đối phó Lộ Nghiên Thanh, nhất định sẽ vì sợ Văn Lan Phong mà không dám tới.
 
"Di?" Dược Thiên Sầu đang chuẩn bị đến Lam Hành cung, đột nhiên lại cả kinh kêu lên, ánh mắt lóe ra thì thào lầm bẩm: "Yến Truy Tinh lệnh cho Tân Lão Tam đi trộm Thất Tinh Huyết Lan...Trộm Thất Tinh Huyết Lan.., vì sao phải trộm? Bọn hắn không phải cùng một bọn sao? Không tốt! Tân Lão Tam có lẽ đã bị Ma Nhãn của Yến Truy Tinh khống chế."
 
Tâm trí hắn chợt lóe sáng liền phản ứng lại, nhưng Tân Lão Tam đã đi trước một bước, chỉ sợ đã sắp đến Linh Phương cốc. Trước mắt phải ngăn cản Tân Lão Tam trộm đi huyết lan mới là trọng yếu nhất...Hắn nhất thời lại lo lắng, hướng Linh Phương cốc
 
Bay nhanh.
 
Còn chưa bay được bao lâu, "ba" một tiếng hắn bỗng nhiên tát lên mặt mình, xì nói: "Như thế nào đần như vậy!" Sau đó đột nhiên biến mất trên không trung.
 
Khi xuất hiện đã ở trong khe núi đêm hôm qua gần Linh Phương cốc.
 
Nhưng ngay khi vừa mới hiện thân, trên đỉnh đầu "sưu" một đạo nhân ảnh bay quạ, Dược Thiên Sầu ngẩng phắt đầu nhìn lên, không phải Tân Lão Tam thì còn có thể là ai, nghĩ không ra đã đuổi tới kịp. Lúc này hắn bắn lên không truy theo, phẫn nộ quát: "Tân Lão Tam, đừng chạy! Đứng lại cho lão tử!"
 
Tân Lão Tam nhìn lại, nhất thời hoảng sợ, mình đã liều mạng bay nhanh, không thể tưởng được Dược Thiên Sầu vẫn đuổi tới, không nói hai lời thân hình bắn xuống Dược Lư trên đỉnh núi Linh Phương cốc. Tân Lão Tam vừa rơi xuống bình đài, liền lập tức xông lên chỗ đặt linh thảo, mười chậu huyết lan bên trên toàn bộ bị hắn thu vào túi trữ vật.
 
Đúng lúc này, đột nhiên có người quát: "Là ai ở trong này xưng lão tử!" Một đạo nhân ảnh từ trong Dược Lư bay lên không trung, dáng người cao gầy, gương mặt tức giận nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu đang bay tới.
 
Người này không phải người khác, chính là Tân gia lão cửu, tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ của Linh Phương cốc. Dược Thiên Sầu xưng là lão tử của Tân Lão Tam, có khác gì xưng là lão tử của hắn, tự nhiên là hắn không chút cao hứng.
 
Tân Lão Tam đang định thoát đi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lớn tiếng la hét nói: "Cửu đệ, người này giết ngũ đệ, lục đệ cùng thất đệ, còn trộm đi mười chậu huyết lan của sư phụ, mau giết hắn."
 
"Cái gì?" Trên không trung Tân Lão Cửu khiếp sợ không thôi, tiếp tục quay đầu nhìn lại Tân Lão Tam, chỉ thấy mười chậu huyết lan trên đài quả thật không thấy. Tân Lão Tam là huynh đệ hắn, hắn tự nhiên tin tưởng Tân Lão Tam. Còn Thất Tinh Huyết Lan bị ai trộm đi, hắn hoàn toàn không để ý tới.
 
"Tân Lão Tam, phóng rắm chó con mẹ ngươi!" Dược Thiên Sầu chửi ầm lên, đột nhiên phát hiện Tân Lão Tam búng người dựng lên, bay thẳng đến rừng rậm phía sau núi, lập tức phất tay xa xa hô: "Người kia là ai ai, mau cản hắn lại, đừng cho hắn chạy..."
 
Sắc mặt Tân Lão Cửu nhất thời tối sầm, mẹ của Tân Lão Tam không phải cũng là mẹ của hắn hay sao? Hắn thuấn di ngăn ngay trước người Dược Thiên Sầu đang truy hướng Tân Lão Tam, chém ra một chưởng, khí lãng mãnh liệt chặn ngang Dược Thiên Sầu đang phóng tới. Nếu không phải Lộ Nghiên Thanh chán ghét đánh đánh giết giết, hắn đã muốn động thủ.
 
"Mẹ nó! Ngươi không truy liền tránh ra cho ta, đừng ngăn cản ta." Dược Thiên Sầu hổn hển nói. Hắn đổi phương vị vài lần, đều bị Tân Lão Cửu một chưởng lại một chưởng bức không thể tiến tới. Hắn không biết đây là hậu quả miệng đầy thô tục của hắn gây ra!
 
Tu vi Dược Thiên Sầu vốn đã không đuổi kịp Tân Lão Tam, hơn nữa còn bị người khác ngăn trở, trơ mắt nhìn Tân Lão Tam đã không còn hình bóng, biến mất trong núi sâu xa xa, lúc này nổi trận lôi đình chỉ vào Tân Lão Cửu quát: "Ngươi là ai? Ngươi có biết ngươi xông ra đại họa không?"
 
"Tại hạ Linh Phương cốc Tân Lão Cửu." Tân Lão Cửu hai mắt hàm sát nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm giọng hỏi: "Tam ca ta nói ngươi giết ngũ ca, lục ca cùng thất ca ta, còn trộm đi linh thảo Thất Tinh Huyết Lan của bổn môn, có thật không?"
 
Dược Thiên Sầu ngần ra, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Tân Lão Tam gọi hắn là cửu đệ, thì ra người này là một cao thủ Hóa Thần kỳ khác của Linh Phương cốc.
 
Bên trong trang viện, Lộ Nghiên Thanh đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, bởi vì dung mạo của nàng, nên không dễ dàng đi ra nhìn thấy nam nhân xa lạ. Nhưng nghe
 
Được Tân Lão Tam kêu to lão ngữ, lão lục, lão thất bị người giết đi, rốt cục ngồi không yên. Gương mặt hàm sương, chậm rãi từ trong nhà đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy người đang giằng co với lão cửu trên không trung, lúc này sửng sốt nói: "Dược Thiên Sầu! Sao lại là ngươi?"
 
Tân Lão Cửu nghe được sư phụ lên tiếng, cũng ngần ra, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu đánh giá từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?"
 
Hiện tại hắn có chút hoài nghi tam ca, bằng ánh mắt sư phụ, nhất định sẽ không nhận lầm người. Nếu người này là Dược Thiên Sầu, Thất Tinh Huyết Lan của sư phụ vốn do hắn tặng cho, hắn cần gì phải trộm trở về. Hơn nữa, trong miệng tam ca thường xuyên nhắc Dược Thiên Sầu tốt thế nào...Chẳng lẽ hắn chỉ nói đùa?
 
Hơn nữa xưa nay Tân Lão Tam vốn nhiều dã tính, nên hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, vẻ âm mai trên mặt đã biến mất. Trong lòng thầm mắng, tam ca thật quá hồ nháo, sao lại có nói đùa giỡn như thế.
 
"Ta là Dược Thiên Sầu!" Dược Thiên Sầu đáp lại một câu, ánh mắt rơi lên người nữ tử vừa đi ra. Một thân thanh sam nhìn thật quen mắt, dung nhan thanh lịch lại sáng rực kinh thế làm những vật quanh người nàng phải ảm đạm thất sắc, chỉ sợ trên đời sẽ không tìm ra được người mỹ mạo thứ hai như vậy, so với những nữ nhân hắn từng gặp qua suốt hai đời còn xinh đẹp hơn nhiều. Lúc này cảm thấy trái tim nóng lên, nhưng lòng hắn lại đang nóng như lửa đốt, hơn nữa ấn tượng với Lộ Nghiên Thanh thật không tốt chút nào, làm gì còn tâm tư ngắm mỹ nữ, ánh mắt thoáng sáng lên lại có chút nghi ngờ hỏi: "Ngươi là Linh Phương cốc Lộ tiền bối?"
 
Tân Lão Cửu thật sự thưởng thức hắn, âm thầm gật đầu, những nam nhân tới đây khi nhìn thấy sư phụ ngoại trừ vị lão giả khủng bố tại Yêu Quỷ Vực, ai cũng há hốc mồm thất thần thật lâu, mà Dược Thiên Sầu chỉ lộ ra thần sắc thưởng thức một thoáng, hoàn toàn không có chút thất thố. Hắn thầm nghĩ trong lòng, người được tam ca luôn luôn khen trên cửa miệng, quả nhiên người bình thường không thể so sánh.
 
Lộ Nghiên Thanh nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, nam nhân đã nhìn thấy gương mặt của mình mà vẫn thờ ơ, Dược Thiên Sầu chính là người thứ hai, ánh mắt chọn đồ đệ của Tất Trường Xuân quả nhiên người bình thường không thể so sánh. Đột nhiên, nàng tựa hồ tìm được loại cảm giác binh đạm đã mất đi từ lâu, bình tĩnh gật đầu nói: "Là ta. Dược Thiên Sầu, ngươi truy lão tam nhà ta làm gì?"
 
"Chẳng thể trách tiếng nói nghe quen tai, nguyên lai thật sự là Lộ tiền bối." Dược Thiên Sầu nói xong lắc đầu cười khổ không thôi, nhìn phương hướng Tân Lão Tam đã biến mất, biết mình cũng không đuổi kịp, xem ra còn cần người của Linh Phương cốc hỗ trợ. Lúc này hắn lắc mình bay tới trên bình đài, chắp tay hành lễ nói: "Gặp qua Lộ tiền bối. Lộ tiền bối, thỉnh phái người của Linh Phương cốc nhanh vây bắt Tân Lão Tam, ngàn vạn lần không thể để cho hắn mang Thất Tinh Huyết Lan bỏ chạy, nếu không xảy ra đại sự...
 
Tân Lão Cửu bay xuống, kỳ quái nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nói cái gì? Ngươi nói tam ca của ta mang đi Thất Tinh Huyết Lan?"
 
Lúc này mặt đối mặt, gần gũi nhìn thấy rõ dung nhan kinh thế của Lộ Nghiên Thanh, Dược Thiên Sầu tấm tắc nói: "Lộ tiền bối không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, quả nhiên người bình thường không thể so sánh." Hắn chỉ thuận miệng thổi phồng một câu, Lộ Nghiên Thanh vừa định khách sáo vài câu, đã thấy Dược Thiên Sầu quay nhìn Tân Lão Cửu trợn mắt nói: "Chẳng lẽ ta còn nói dối sao, ngay trước khi ngươi ngăn trở ta, ta tận mắt thấy hắn lấy mười chậu huyết lan chạy đi. Bảo ngươi đi truy, ngươi ngược lại ngăn trở ta, bảo ta nên nói gì ngươi mới tốt."
 
Vẻ mặt đang mỉm cười của Lộ Nghiên Thanh chợt đọng lại, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống, thật sự không biết nói gì. Vẫn là lần đầu nhìn thấy có nam nhân lại coi thường dung mạo của mình, thấy hắn khen dung mạo mình, định khách sáo vài câu, ai ngờ lực chú ý của người ta căn bản không ở trên người mình, không cho mình cơ hội nói chuyện. Thật có vẻ giống như hắn đang khích lệ nàng mà thôi, có vẻ như vốn không đem dung mạo của nàng xem vào trong mắt...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.