Lũ yêu quý bên dưới không nói gì, một lúc lâu mới có người chửi mắng một tiếng: "Hiến vật quý? Ta xem là hiến thân đi! Thối đàn bà như Vưu Phượng Kiều, chết không biết xấu hổ, làm gì có hảo tâm tư, thật không hay cơ hội đến Thuận Thiên Đảo thật đúng bị cô ta lấy đi."
Lại có người trào phúng: TcNếu ngươi biết cô ta mới có thể đến Thuận Thiên Đảo, còn dám chửi bậy? Không sợ đến lúc đó cô ta cho ngươi nếm khổ?" Người mắng đầu tiên nhất thời hết chỗ nói, ngẫm lại thật đúng là như vậy, mặc kệ người ta có xấu hổ hay không, thật đi được Thuận Thiên Đảo, chỉ sợ muốn thu thập chính mình rất dễ.
Đối với những lời này, Ngu Cơ mắt điếc tai ngơ, trong lòng một mảnh thê lương, có trách chỉ đổ thừa nàng là quỷ, bằng không chính mình không phải không có cơ hội.
Nói tới, một nam hai nữ đi vào bên trong động ôn tuyền sau núi, hai mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng, xoa xoa hai tay gấp khó dằn nổi nói: "Ở đây không có người khác, yêu vương có lễ vật gì gặp mặt không ngại lấy ra nhìn xem."
Mộc Nương Tử cũng có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm Vưu Phượng Kiều, không biết cô ta cầm theo bảo vật gì đặc thù làm lễ gặp mặt. Nhưng sau đó cảnh tượng nhìn thấy khiến Mộc Nương Tử sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy Vưu Phượng Kiều nũng nịu cởi áo, đảo mắt đã cởi sạch sẽ y phục trên người, một thân thể tuyết trắng bày biện ra, Vưu Phượng Kiều e thẹn vô hạn đứng yên không nói lời nào, mặc cho quân thưởng thức.
Dược Thiên Sầu thừa nhận thân thể nàng ta rất mê người, nhưng với hắn mà nói, lúc này cảm thấy bảo bối đặc thù càng mê người hơn, nhìn một lần thân thể trần truồng trước mặt từ trên xuống dưới, hơn nữa còn nhìn rất tỉ mỉ, nhưng hình như không nhìn thấy được thứ gì mình muốn, vì vậy vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Yêu vương, ngươi đây là ý tứ gì? Ngươi nói bảo bối ở nơi nào? Ta thế nào không thấy được?"
Nghe vậy, Mộc Nương Tử không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, cố gắng nín cười, làm nữ nhân đương nhiên nàng hiểu được ý đồ của Vưu Phượng Kiều, nhưng Dược tiên sinh cũng thật là không biết chuyển ý nghĩ, còn đang đi tìm bảo bối. Vưu Phượng Kiều xấu hổ ngần người, vòng eo mềm mại như rắn nước uốn éo, miễn cưỡng vui cười nói: "Tiểu yêu đưa chính mình làm lễ gặp mặt cho tiên sinh, không biết tiên sinh có thỏa mãn không?"
"Ta cần ngươi làm gì? Bảo bối mà ngươi nói đâu?" Dược Thiên Sầu trực tiếp thò tay ra, đòi lấy bảo bối. Hắn thật đúng không phải giả vờ, xác thực không chuyển đổi ý nghĩ, bởi vi hắn nghĩ bằng vào thân phận hiện tại, tại Yêu Quỷ Vực hẳn là không ai dám đùa giỡn hắn.
Vưu Phượng Kiều trần truồng đứng im trợn tròn mắt, môi giật giật chưa nói ra lời. Cuối cùng Mộc Nương Tử "xì" một tiếng không nhịn được cười, có chút bội phục nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Tiên sinh, ý tứ của Vưu muội muội là cô ấy chính là kiện bảo bối đặc thù, nàng dâng chính mình cho tiên sinh làm lễ gặp mặt."
Dược Thiên Sầu vừa nghe liền hiểu rõ, thật không ngờ có người dám to gan lớn mật lừa dối chính mình, khuôn mặt hắn lúc này liền trầm xuống tới, không chút biểu tình liếc mắt nhìn thân thể mê người trước mặt, thần thức lướt qua kính chiếu yêu nơi ngực, vừa nhìn chỉ thấy nguyên hình của Vưu Phượng Kiều không ngờ là một con đại hắc xà gương mặt dữ tợn, hình dạng rất dọa người, cùng thân thể trần truồng trước mắt thật không thể liên tưởng thành một khối. Hắn không khỏi lạnh lùng nói: "Nguyên lai ngươi chính là bảo bối đặc thù kia, xem ra ta còn thực sự trông nhầm rồi!"
Nói xong xoay người bỏ đi y phục nhảy vào hồ nước nóng, nhắm mắt hưởng thụ Mộc Nương Tử thư thích xoa bóp. Mười ngón tay Mộc Nương Tử thành thạo xoa bóp trên thân thể Dược Thiên Sầu, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Vưu Phượng Kiều đang đóng thẳng bất an. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Ánh mắt hai nữ nhân vừa đụng tới cùng nhau, nhất thời nổi lên hỏa hoa. Vưu Phượng Kiều không chút do dự cho rằng ánh mắt đối phương có ý tứ hàm xúc khiêu khích, nhưng vóc người đối phương tuyệt đối không bằng chính mình, trong lúc nhất thời lòng tin tăng lên, cắn răng một cái, cũng bước xuống nước, bậm gan đưa tay va chạm vào trên người Dược Thiên Sầu, cóng ngắc di động.
"Muốn xoa bóp thì chăm chú mà xoạ, đừng làm mất hứng của lão tử." Dược Thiên Sầu mở mắt, lại nhắm lại nói.
Vưu Phượng Kiều cho rằng hắn không phàn cảm cô ta, kết quả một cỗ phong tao dâm đãng chợt nảy lên, tự nhận mình đã thành công xoa bóp lung tung trên người đối tượng, cuối cùng xoa bóp biến thành sờ soạng, chen vào đẩy bật Mộc Nương Tử ra ngoài. Mộc Nương Tử cũng thản nhiên, thẳng thắn tránh ra, lên bờ tự mặc vào y phục, đứng bên cạnh hồ nước quan sát.
Dược Thiên Sầu cũng dở khóc dở cười, nói lời thành thật, mỗi lần hắn tới chỗ Mộc Nương Tử không hề có ý nghĩ gì không an phận, thuần túy chỉ là thưởng thức tay nghề xoa bóp của Mộc Nương Tử mà tới, tay nghề của nàng rất tốt! Tràng diện hiện tại nhượng hắn nhớ tới tràng cảnh đi matxa hồi kiếp trước, matxa cũng có chính quy và không chính quy, không chính quy sẽ tránh không được có điểm mê hoặc về tình sắc, tay nghề không được tốt lắm, thuần túy chỉ là nghề phụ bổ sung cho nghề chính là mua bán xác thịt. Chính quy thí dụ như người mù matxa, thủ pháp xác thực làm người hưởng thụ, dù sao người ta cũng dựa vào tay nghề ăn cơm, hắn cũng thường đến chiếu cố họ. Hôm nay Vưu Phượng Kiều và Mộc Nương Tử rõ ràng đại diện cho hai kiểu xoa bóp này.
Nếu còn như vậy, không bị lửa dục đốt người mới lạ. Dược Thiên Sầu đưa tay đẩy ra Vưu Phượng Kiều, đứng dậy để Mộc Nương Tử hầu hạ mặc y phục vào, trước đây hắn đều có thể thoải mái ngủ một giấc ngắn ngủi, ngày hôm nay đụng phải kẻ bán xác thịt, làm gì còn có thể ngủ được yên tĩnh.
Vưu Phượng Kiều bị đẩy ra cũng không xem trọng, cô ta đã nhận ra thân thể Dược Thiên Sầu nổi lên biến hóa nho nhỏ, cho rằng mị lực của mình còn hơn Mộc Nương Tử, Dược Thiên Sầu chỉ là chạy trốn. Vì vậy cô ta có chút đắc ý mặc y phục vào, đi theo phía sau Dược Thiên Sầu ra ngoài, hỏi: "Tay nghề tiểu yêu, tiên sinh có thỏa mãn không?"
"n." Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến, cũng không có làm qua bao nhiêu biểu
Thị.
"Nếu như có thể có cơ hội, tiểu yêu nguyện đến Thuận Thiên Đảo hầu hạ tiên sinh lâu dài." Vưu Phượng Kiều mờ mịt nói, rốt cục biểu lộ cõi lòng.
Đến Thuận Thiên Đảo cũng làm như vậy? Mẹ nó! Ngươi không sợ chết, ta còn sợ chết đây! Dược Thiên Sầu không mặn không nhạt nói: "Ta sẽ chăm chú suy nghĩ."
"Tạ ơn tiên sinh thành toàn." Nguyên hình của Vưu Phượng Kiều không hổ là một con rắn, lập tức leo theo lời nói của hắn, nói xong còn có chút đắc ý nhìn yêu vương Mộc Nương Tử. Mộc Nương Tử nghe vậy biến sắc, nàng cũng trong hoàn cảnh bản thân ở tại Yêu Quỷ Vực, đồng dạng cũng tránh không được khát vọng có thể đến Thuận Thiên Đảo, nhưng không làm được rõ ràng như Vưu Phượng Kiều.
Bên ngoài đã sớm cãi thành một đoàn, ai cũng muốn đi Thuận Thiên Đảo, Dược Thiên Sầu nếu đã nói đề cử một người, vì vậy họ đều đề cử chính mình, căn bản không thể thống nhất, như vậy liền nảy sinh mâu thuẫn, còn suýt chút đã động thủ. Đợi sau khi ba người đi tắm trở về, lũ yêu vương mới chịu an tĩnh xuống tới, nhưng ai nhìn ai cũng không thuận mắt. Vưu Phượng Kiều vẫn đứng bên trên không đi xuống dưới, lại đưa mắt nhìn xuống, thần tình nhìn về đám yêu vương có chút hèn mọn, Dược Thiên Sầu liếc mắt cũng chưa nói gì.
"Muốn động thủ chờ ta đi hãy đánh." Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói ra một câu, nhìn quanh mọi người đã an tĩnh xuống tới, nói: "Ta làm việc luôn luôn công bình, cho các ngươi đề cử người đi ra chưa? Có thì nói, mau đứng ra."
Những yêu vương phía dưới nhìn nhau, đợi hồi lâu không ai bước ra. Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình, trong ngực cười nhạt, đã sớm biết là như vậy, nếu không thu lễ vật của các ngươi sẽ có điểm ngại ngùng, có trời mới chơi trò dân chủ với các ngươi. Lại đợi thêm một chút mới nói: "Các ngươi đã không đề cử được ai đi ra, ta sẽ chọn một người, các ngươi không có ý kiến chứ?"
"Không có.., chúng ta nghe tiên sinh..." Mọi người ồn ào ứng tiếng, kỳ thực dù có định kiến cũng không ai dám nói ra, dù sao mọi người không phải ai cũng dám to gan lớn mật như Vưu Phượng Kiều.
"Đã như vậy, ta đưa Mộc Nương Tử quay về Thuận Thiên Đảo, các ngươi thấy thế nào?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Trong ánh mắt lũ yêu quỷ trong nháy mắt đều ước ao nhìn về Mộc Nương Tử, cũng có người thầm nghĩ quả thể. Mộc Nương Từ nhất thời có điểm chân tay luống cuống, vẻ mặt vui mừng hành lễ nói: "Tạ ơn tiên sinh thành toàn." Những lời này trước đó không lâu từ trong miệng Vưu Phượng Kiều nói ra, đảo mắt liền thay đổi chủ nhân.
Vưu Phượng Kiều thật khó khăn phục hồi lại tinh thần, có điểm thất thố cấp thiết nói: "Tiên sinh, không phải là ta sao? Không phải ngươi mới vừa đáp ứng ta sao?"
Dược Thiên Sầu xoay người lại, có chút kỳ quái hỏi: "Ta lúc nào đáp ứng ngươi vậy? Ta chỉ nói là ta sẽ suy nghĩ, như vậy là đáp óng ngươi rồi sao?"
"Cầu tiên sinh suy nghĩ lại, chỉ cần tiên sinh đồng ý mang ta đi Thuận Thiên Đảo, nhượng ta làm gì ta đều đáp ứng." Vưu Phượng Kiều gần như cầu xin nói, người tự cho là đúng, rất khó tiếp thu kết quả như vậy, nhất là nữ nhân có tâm hư vinh càng sâu, lời nói và việc làm dễ đi hướng cực đoan.
"Thực sự làm cái gì đều đáp ứng?" Dược Thiên Sầu có chút vô cùng kinh ngạc hỏi. Vưu Phượng Kiều lại dấy lên vài tia hi vọng, liên tục gật đầu xưng phải, lũ yêu quỷ bên dưới giống như đang xem kịch vui.
Trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn, đưa tay ôn như vuốt lên khuôn mặt của Vưu Phượng Kiều, Vưu Phượng Kiều làm ra vẻ xấu hổ, như muốn cự lại nghênh. Bàn tay kia ở ngay trước mắt bao người, từ trên mặt chạy xuống vùng cổ trắng noãn, xuống dưới, nhẹ nhàng mở hai mép áo, nhượng hai gò béo mập càng thêm bại lộ. Dược Thiên Sầu cười dài hỏi: "Vưu Phượng Kiều, lá gan ngươi thật lớn, không ngờ dám gạt ta, cả ngươi cũng có thể xem là bảo vật đặc thù? Cũng dám đem ra làm lễ gặp mặt? Ngươi có tư cách gì nhượng ta thay đổi lời nói, chẳng lẽ chán sống?"
Vưu Phượng Kiều vốn đang lộ ra hình dạng mặc quân cứ hái, đột nhiên cảm giác có chút không ổn, đối phương cười nói lại làm nàng ta có chút giá lạnh, có chút lắp bắp nói: "Tiên sinh, lầm.., hiểu lầm rồi.., tiểu yêu..."
"Hư!" Dược Thiên Sầu dựng thẳng một ngón trỏ lên ngay miệng, một bàn tay sờ vào cổ nàng ta, ôn nhu cười nói: "Ngươi không phải nói ta bảo ngươi làm gì ngươi cũng đều đáp ứng sao? Ta đây để ngươi đi chết đi!" Tiếng cười khẽ làm lũ yêu quý phía dưới đều cảm thấy lạnh cả người.
Vẻ kinh khủng trong nháy mắt bò lên trên mặt Vưu Phượng Kiều, bàn tay kia chạy trên cổ nàng ta mà nàng cũng không dám phản kháng, cầu xin nói: "Tiểu yêu không dám nữa, tiên sinh tha..." Đôi môi đỏ mọng còn chưa nói dứt lời, nhưng một ngụm thanh sắc hỏa diễm phun ra, toàn bộ thân thể nàng mạnh mẽ trướng lên, trong nháy mắt chợt héo rút xuống dưới, một chùm thanh sắc liệt diễm từ trong thân thể nàng ta nhảy ra, đảo mắt phấn hồng giai nhân liền hóa thành tro tàn, theo liệt diễm ba động, không còn sót lại chút gì...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]