Người ở bàn bên kia còn chưa bị giò heo của Dược Thiên Sầu ném trúng, chỉ nghe được thanh âm gào thét bay đến, còn chưa kịp nhìn thấy là thứ gì, liền lập tức tránh ra.
"Phanh." Chén bát trên bàn bùm bùm một trận, tuy rằng bọn họ tránh được, nhưng giò heo vừa vặn ném trúng bàn ăn, nước rượu văng tung tóe, những người ngồi quanh bàn không một ai may mắn tránh khỏi.
Nam nhân nắm Võ Lập Tuyết buông lỏng tay, hướng bên chỗ Dược Thiên Sầu nhìn qua, quát to: "Là ai làm?"
Võ Lập Tuyết cũng không phải hiền lành, hai tay vừa được buông ra, lúc này đôi tay nắm lại hung hăng đập lên mặt đối phương. Đáng tiếc tu vi hai người kém quá xa, nàng là Trúc Cơ trung kỳ, hắn lại là Kết Đan hậu kỳ. Nam nhân kia tiện tay chụp lấy nắm tay của nàng, kéo mạnh, kéo ngược ra phía sau, đã khống chế được nàng."
"Buông nàng ra!" Võ Lập Thành hét lớn một tiếng, lắc mình nhảy tới, theo sát sau đó là ba người Tất Tử Thông, bốn người này luôn luôn cùng tiến cùng lui. Yến Truy Tinh cũng đi theo sau, nếu như không phải do mình kéo họ xuống dưới đây, phỏng chừng cũng sẽ không đụng tới chuyện như vậy, tự nhiên không thể không đếm xỉa tới. Mà vài tên thủ hạ hắn mang đến cũng đi theo qua. Dược Thiên Sầu lại tiện tay cầm lấy một đùi vịt nướng trên bàn, hoảng hoảng du du đi theo sau.
Song phương giương cung bạt kiếm, rất có ý tứ muốn đấu võ. Nhưng Võ Lập Tuyết nằm trong tay người ta, Võ Lập Thành cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hét đối phương thả người. Thực khách quanh thân nhất thời lui lại tạo ra một khoảng trống, đầu tiên tiện cho song phương đánh nhau mình đứng nhìn xem náo nhiệt, thứ hai là sợ bị liên lụy tới.
Nam nhân nắm Võ Lập Tuyết quan sát đối phương một chút, không khỏi cười lạnh nói: "Nguyên lai là tử đệ của tứ đại gia tộc, Võ gia các ngươi làm như thế nào, chúng ta từ thật xa đến đây không nói, hiện tại dù là mời người của Võ gia uống chén rượu cũng không nể tình, còn ra lời đả thương người, đây là đạo đãi khách của Võ gia?" Hắn nói chính là Võ Lập Tuyết.
"Nguyên lai là tiền bối Đại La Tông, tại hạ Bách Hoa Cung Yến Truy Tinh, mong rằng chư vị nể mặt, đem việc này bỏ qua, nháo lớn đối với tất cả mọi người đều không tốt." Yến Truy Tinh rốt cục lên tiếng khuyên can.
Song phương cũng không phải ngày đầu tiên hỗn trong tu chân giới, vừa nhìn trang phục đối phương liền có thể nhìn ra thuộc môn phái nào. Nam nhân kia cười nhạo nói: "Cho ngươi mặt mũi? Bách Hoa Cung từ lúc nào quản tới chuyện của tứ đại gia tộc? Yến Truy Tinh của Bách Hoa Cung là ai? Các ngươi biết sao?" Mấy người sau lưng hắn nở nụ cười, biểu thị chưa từng nghe qua tên người này.
Đây là biến tướng nhục nhã hắn! Sắc mặt Yến Truy Tinh hơi đổi, nhưng vẫn khách khí nói: "Có gì từ từ nói, còn thỉnh chư vị thả người trước đã."
"Thả nàng ta cũng được, nhưng cô ta phải uống chén rượu với chúng ta mới được, nếu không mặt mũi Đại La Tông phải phóng ở đâu?" Nam nhân kia nhìn Võ Lập Tuyết nói, ánh mắt đảo qua đảo lại trên bộ ngực no đủ của nàng.
"Đại La Tông lúc nào đi ra hát hí khúc vậy?" Dược Thiên Sầu ôm đùi vịt nướng đi tới, vừa cắn vừa hỏi, bỗng nhiên ngây ra nói: "Võ Lập Tuyết, nàng đang làm gì với hắn?"
Sắc mặt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt trở nên nhục nhã, đưa ra ngón tay bóng nhẫy chỉ tới, chỉ vào mũi nam nhân kia phẫn nộ quát: "Là ngươi nói muốn nữ nhân của ta cùng ngươi uống rượu?"
Bốn người Tất Tử Thông cùng Yến Truy Tinh đều sửng sốt. Những người vây xem chung quanh đều ồ lên một trận, mọi người tự nhiên nhận ra trên người Dược Thiên Sầu mặc trang phục của Phù Tiên Đảo, đệ tử Đại La Tông bài danh đệ nhị chính đạo bắt nữ nhân của đệ tử Phù Tiên Đảo bồi rượu? Nhưng Phù Tiên Đảo lại là môn phái bài danh đệ nhất chính đạo, lần này có kịch vui để xem rồi!
Đám người Đại La Tông biến sắc, nếu như đúng lời Dược Thiên Sầu nói, việc này thật có điểm nháo lớn. Môn phái có địa vị như Đại La Tông, gặp phải người của Bách Hoa Cung chỉ cần không ở trong Bách Hoa Cốc, nói khó nghe một chút, cũng không cần phải cấp mặt mũi, ngươi có môn phái bài danh đệ nhất làm chỗ dựa thì không sai, nhưng Bách Hoa Cung ngươi dù sao cũng bài danh đệ nhất ma đạo, ở địa bàn của ngươi khẳng định còn cấp cho ngươi mặt mũi, bằng không không nể mặt Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung, nhưng đi tới bên ngoài thật không lý do để Đại La Tông bài danh đệ nhị chính đạo môn phái phải chịu lép với ngươi, cho nên vừa rồi bọn hắn không cho Yến Truy Tinh mặt mũi.
Nhưng Dược Thiên Sầu thì khác, hắn đích thật là đệ tử Phù Tiên Đảo. Hôm nay ngay trước mặt mọi người lại bắt nữ nhân của hắn đi bồi rượu, tuy rằng già mồm át lẽ phải, nhưng người chung quanh cũng không phải kẻ ngu si, ai còn nhìn không ra ý đồ của mình? Điều này nói rõ đang đánh vào mặt Phù Tiên Đảo a! Then chốt là thực lực của Phù Tiên Đảo không phải Đại La Tông có thể so sánh, tùy tiện cũng có thể giải quyết Đại La Tông, đây là sự chênh lệch giữa việc bài danh đệ nhất cùng đệ nhị.
Vừa rồi Võ Lập Tuyết còn đang giãy dụa, nghe được mình lại trở thành nữ nhân của người khác thật kỳ lạ, lúc này há hốc mồm nhìn Dược Thiên Sầu, cũng quên né tránh.
Nam nhân nhíu mày nói: "Ngươi thật là đệ tử Phù Tiên Đảo?" Sự tình nếu đã xảy ra phải nghĩ biện pháp giải quyết, như vậy ở ngay trước công chúng đánh vào mặt Phù Tiên Đảo, trở về Đại La Tông tông môn cũng sẽ không buông tha chính mình, khẳng định sẽ đem mình hung hăng xử phạt, làm cho các phái tu chân giới xem, đồng thời cũng cấp cho Phù Tiên Đảo công đạo, bằng không lửa giận của Phù Tiên Đảo cũng không phải ai có thể thừa thụ nổi, cho dù là đệ nhất đại phái ma đạo Vạn Ma Cung!
Dược Thiên Sầu nhớ tới việc sư phụ Hắc Tam Tư bị giết, trong ngực quặn đau, xanh mặt, từ trong miệng nhổ ra từng chữ: "Tại hạ Phù Tiên Đảo Dược Thiên Sầu!"
"Hoa!"
"A?"
"Là Dược Thiên Sầu của Phù Tiên Đảo?"
"Là Dược Thiên Sầu ở ngay trước mặt mọi người đánh cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông?"
Những người vây xem nhất thời trở nên náo nhiệt, tất cả đều chưa gặp qua Dược Thiên Sầu, nhưng đại danh Dược Thiên Sầu ở tu chân giới không người không biết. Còn có chút người đang nói thầm: "Hắn là Dược Thiên Sầu ngang dọc trong Yêu Quỷ Vực?"
Nói chung tất cả mọi người cảm giác lần này Đại La Tông xác thực nháo lớn, Dược Thiên Sầu là người điên, một người dám ở ngay trước mặt thiên hạ đồng đạo đánh cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông. Thử nghĩ người như vậy còn có gì làm không được, hiện tại Đại La Tông lại bắt nữ nhân của hắn bồi rượu, vui đùa cũng thật quá lớn đi!
Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau, từ sắc mặt Dược Thiên Sầu xem ra, người này biểu diễn cũng thật quá giống. Hiện tại bốn người đều cho rằng Dược Thiên Sầu là người nghĩa khí, vì huynh đệ cố ý đem sự tình kéo lên người mình, hôm nay người như vậy tại tu chân giới thật rất khó gặp được. Bốn người cảm thán không ngớt, thầm nghĩ bằng hữu này kết giao không oan uổng.
Thần tình mấy người Đại La Tông co quắp không ngớt, thế nào lại xảo như vậy? Vừa vặn chọc tới trên đầu người điên này? Nam nhân lúng túng nói: "Nguyên lai là Dược huynh đệ, đây thật sự là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!"
"Đến bây giờ ngươi còn nắm nữ nhân ta không tha, hiểu lầm cái đầu mẹ ngươi." Dược Thiên Sầu chợt quát.
Nghe hắn nói như vậy, nam tử lúc này mới chợt phản ứng, vừa buông lỏng tay, liền thấy một bóng đen tạp tới trước mặt, cảm thấy trên mặt bị đập một cái thật kịch liệt, cả người bay ra ngoài…
"Ông…" Mọi người ồ lên, người điên quả nhiên động thủ, đem vịt nướng đập tới, thực sự nghe tiếng không bằng gặp mặt a!
Dược Thiên Sầu nắm vịt nướng nặng nề đập lên mặt tên kia, vịt nướng lập tức nát nhừ. Người nọ nhất thời không phòng bị, lập tức bay ngược ra ngoài. Dược Thiên Sầu lắc mình đi theo, nhân lúc hắn còn chưa rơi xuống đất, một cước chặn ngang, lập tức huy khuỷu tay hung hăng đánh xuống, vừa vặn hướng ngay ngực hắn "phanh" một tiếng. Mọi người thật rõ ràng nghe được thanh âm xương ngực bị gãy. Vừa rơi xuống đất, Dược Thiên Sầu lại đá mạnh vào đầu hắn một cước, "phanh" người nọ trượt trên mặt đất, gương mặt dán sát mặt đất tuôn ra máu, chàng lật cả bàn, hôn mê bất động.
Mọi người nhìn thấy không kịp phản ứng, trợn tròn mắt há hốc, những động tác liên tiếp cũng chỉ hoàn thành trong mấy lần chớp mắt. Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cứ như vậy bị một trận quyền cước thu thập sao? Người tu chân còn có thể tranh đấu như vậy? Mọi người bình thường chỉ chú trọng làm sao đề cao tu vi của chính mình, thế nào có thể tìm tới một thanh pháp khí thật tốt, thời gian tranh đấu đều chỉ dùng tu vi, phi kiếm đấu nhau, thường xuyên giết địch ngoài trăm thước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có ai ăn no không việc gì làm lại đi luyện quyền cước của phàm phu tục tử? Đối với bọn họ mà nói, một đám phàm phu tục tử có lợi hại cũng không bằng một thanh phi kiếm phóng xuất chém giết trong nháy mắt, còn có ai đi luyện thứ này? Giữa người tu chân, thiếp thân tranh đấu gần gũi như vậy, quả thực chưa từng nghe thấy, gặp những điều chưa hề gặp, cử động của Dược Thiên Sầu hoàn toàn phá vỡ quan niệm của mọi người.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng chưa từng luyện qua thứ này, thế nhưng kinh nghiệm đánh nhau của kiếp trước đều nằm trong đầu, huống chi kiếp này là một tu sĩ, động tới quyền cước lại càng thêm thu phóng như thường, chân nguyên vận chuyển lập tức quyền cước uy vũ sinh phong, uy lực rất lớn. Trọng yếu nhất là, hắn đặc biệt hưởng thụ sự vui vẻ khi dùng quyền cước mãnh liệt đánh đối thủ, nhất là người mà hắn ghét hay cừu nhân gì đó. Loại cảm giác đánh người bằng chính đôi tay mình vào thân kẻ thù thật sự rất sảng, có thể đầy đủ phát tiết chính lửa giận của mình. Đương nhiên, theo tình huống thông thường mà định, thật không thể để người ta lôi ra phi kiếm canh chừng mình chằm chằm mà mình lại dùng nắm tay trùng về phía trước, đó chẳng phải là chán sống!
Dược Thiên Sầu còn muốn tiến lên tiếp tục đánh, người của Đại La Tông đã phản ứng, một cái lắc mình, vài thanh trường kiếm đã ngăn cản giữa hai người. Một người quát: "Dược Thiên Sầu dừng tay! Dù là chúng ta có chỗ không đúng, ngươi đánh cũng đã đánh, chẳng lẽ còn muốn đưa người vào chỗ chết sao? Ngươi có biết người này là ai không?"
"Con mẹ nó! Lão tử quản hắn là ai, Phù Tiên Đảo không chủ động chọc người, ngày hôm nay là Đại La Tông khinh người quá đáng!" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh nói. Bốn người Tất Tử Thông lúc này cầm trường kiếm trong tay, hộ ngay trước mặt hắn. Tứ đại gia tộc tuy rằng không chen vào việc tranh đấu giữa các phái, nhưng Dược Thiên Sầu là vì xuất đầu cho bọn họ, bọn họ há có thể bỏ mặc. Võ Lập Tuyết đứng ngay một bên khẽ nhếch môi, nhìn người nằm hôn mê trên mặt đất, nhìn nhìn lại Dược Thiên Sầu, cử động của hắn vừa rồi quá cường hãn, loại thủ đoạn trực tiếp gần như tàn bạo này, lại thêm câu nói "nữ nhân của ta" làm trái tim nàng không ngừng đập bình bịch.
Thấy sự tình đã tới loại tình trạng này, Yến Truy Tinh cũng không tiếp tục chen vào, chỉ có thể đứng ở một bên, bất quá hắn đã lần thứ hai nhìn thấy Dược Thiên Sầu động nắm tay, lần đầu tiên là cháu ruột chưởng môn Thanh Quang Tông, lúc này đây nếu như không đoán sai…Ai! Mong muốn không phải đâu! Sau đó, quả nhiên chứng thực sự suy đoán của hắn.
Hai gã đệ tử Đại La Tông dìu nam tử hôn mê nằm trên bàn, cẩn thận che chở. Người vừa nói trầm giọng: "Hắn gọi là La Tiêu Hán, chính là con trai độc nhất của chưởng môn Đại La Tông, chỉ bằng điểm ấy, chẳng lẽ không đáng giá cho Dược Thiên Sầu ngươi cấp mặt mũi cho Đại La Tông."
"Cút con mẹ ngươi con trai độc nhất của chưởng môn Đại La Tông, sư bá của ta là chưởng môn Phù Tiên Đảo, sư tổ của ta là tiền nhiệm chưởng môn Phù Tiên Đảo, mà nữ nhân của ta lại bị đệ tử Đại La Tông ép buộc bồi rượu, vừa rồi ta đã báo danh hào, con trai độc nhất của chưởng môn ngươi còn nắm mãi nữ nhân ta không tha, mẹ nó! Ai cho Phù Tiên Đảo ta mặt mũi." Dược Thiên Sầu mở miệng ngậm miệng đều gọi Phù Tiên Đảo, ý nghĩ của hắn chính là có chiêu bài lớn như vậy mà không dùng chính là ngu ngốc, dù sao Phù Tiên Đảo cũng không phải nhà của ta, chọc phải phiền phức còn có người địa vị cao làm chỗ dựa, ta sợ cái gì?
Đệ tử Đại La Tông bị hắn nói không còn lời gì phản bác. Dược Thiên Sầu đang muốn xui khiến người của tứ đại gia tộc đấu với người của Đại La Tông một trận, ai biết người quấy rối đã tới.
"Là ai quấy rối tại Võ gia ta?" Bên ngoài phóng tới hai vị lão giả, xem trang phục chính là người của Võ gia. Tửu lâu này vốn do Võ gia mở ra, có điểm gió thổi cỏ lay còn không lập tức truyền trở về.
Hai người vừa đứng vững, bên ngoài lại có mấy người tiến đến, đứng bên chỗ Dược Thiên Sầu chính là vị chủ sự Nguyên Anh hậu kỳ cửa hàng Phù Tiên Đảo tại Mạo Nhi Đảo, Vạn Viễn, phía sau còn đi theo hai gã đệ tử Kết Đan hậu kỳ.
Đứng bên phía Đại La Tông cũng là chủ sự cửa hàng nơi này, Diệp Hải Bình, phía sau cũng có thêm hai người. Mấy bên quan sát tình thế hiện trường, chân mày Diệp Hải Bình cau lại, hiển nhiên là người của Đại La Tông nếm khổ. Thoáng điều tra thương thế của La Tiêu Hán, hắn thở phào nhẹ nhõm, còn chưa đến nỗi trí mạng.
Mấy phương lại hỏi xảy ra chuyện gì, Võ Lập Thành hướng hai vị lão giả hồi báo, người của Đại La Tông thì nói với Diệp Hải Bình. Dược Thiên Sầu cũng không nhã nhặn như vậy, kéo Vạn Viễn, kêu sư thúc liên tục, sau đó ngay trước mặt mọi người lớn tiếng trách cứ Đại La Tông hung ác, lại cố ý cường điệu La Tiêu Hán mạnh mẽ cưỡng bức nữ nhân của mình bồi rượu cho hắn, sau khi biết thân phận của mình vẫn còn kéo mãi nữ nhân của hắn không buông tha, bởi vậy hắn mới ra tay đánh La Tiêu Hán.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Võ Lập Tuyết ửng đỏ, lần này chỉ sợ toàn bộ tu chân giới đều biết nàng là nữ nhân của Dược Thiên Sầu. Nhưng nàng cũng không phải ngu ngốc, sự tình nháo lớn như vậy, tự nhiên hiểu được Dược Thiên Sầu đang giúp Võ gia, vì vậy không hề nói một câu biện giải, hai vị trưởng lão đặt câu hỏi, còn muốn giúp đỡ giảng hòa, thực sự là mắc cỡ chết người! Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, đánh chết cũng không đi theo các ca ca tới đây.
Hai vị trưởng lão sắc mặt sầm xuống, Đại La Tông đã nói rõ khi dễ đến trên đầu Võ gia.
Sắc mặt Vạn Viễn âm trầm, nhưng trong ngực cũng thật vui vẻ, Dược Thiên Sầu quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là người chưởng môn cũng phải coi trọng, vừa động thủ liền đem con trai độc nhất của chưởng môn Đại La Tông đánh thành như vậy, thật sự là cấp mặt mũi cho Phù Tiên Đảo, hơn nữa còn biết chiếm đạo lý, đến chỗ nào cũng có thể nói thông, về phần Võ Lập Tuyết có phải là nữ nhân của Dược Thiên Sầu hay không thì hắn mặc kệ, chí ít đối phương không có phủ nhận.
Nghe xong đệ tử ấp úng hồi báo, lại nghe được đối phương sắc giọng lên án, vùng lông mày Diệp Hải Bình kết thành một khối, hiển nhiên do La Tiêu Hán đùa giỡn nữ nhân của Dược Thiên Sầu trước, nhưng lá gan ngươi cũng quá lớn, đối phương báo ra danh hào của Phù Tiên Đảo ngươi cũng còn không chịu buông tay, thực sự là bình thường kiêu ngạo đến không biết trời cao đất rộng, ngươi ở tại địa phương khác ương ngạnh thì cũng thôi, tại sao lại chọc lên đầu Phù Tiên Đảo.
"Vạn huynh, là do Đại La Tông sơ thất, ta hướng ngươi xin lỗi. Ngươi xem Dược Thiên Sầu đã đánh La Tiêu Hán, nếu không việc này đến đây thì dừng đi! Nháo lớn, dễ bị thương hòa khí hai bên." Diệp Hải Bình bất đắc dĩ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]