Chương trước
Chương sau
Không ngờ dám động thủ đối với đệ tử Phù Tiên Đảo? Năm đệ tử Nguyên Anh hậu kỳ mắt lạnh nhìn qua, thần tình tràn đầy vẻ chẳng đáng, đây là địa phương đủ tự ngạo của thiên hạ đệ nhất đại phái. Nhất thời tạo thành áp lực lớn lao cho những người của Thanh Quang Tông, nếu đã động thủ, hạ tràng nghĩ cũng không cần nghĩ.
 
Tuy rằng các đệ tử trên Phù Tiên Đảo luôn cạnh tranh tàn khốc, nhưng có thể trổ hết tài năng đi tới đây, mọi người tự nhiên hiểu được chính mình đang gánh vác sứ mạng, khi tới thời gian nhất trí đối ngoại, há có thể làm mất đi uy danh của Phù Tiên Đảo.
 
Lục Vạn Thiên dìu Lưu Chính Quang đang hôn mê bất tỉnh bi phẫn nói: "Toàn trưởng lão, Phù Tiên Đảo không nên khinh người quá đáng!"
 
Toàn Đức Minh cũng cảm giác tiếp tục nháo xuống có chút kỳ cục, ngày đầu tiên vừa vận chuyển của tu chân liên minh lại làm ra chuyện như vậy, nếu đem sự tình nháo lớn, mình trở về cũng không thể ăn nói. Lúc này hắn trầm giọng quát: "Đều trở về cho ta!"
 
"Toàn trưởng lão, là hắn động thủ đánh ta trước, không thể tùy tiện buông tha hắn." Dược Thiên Sầu chỉ vào Lưu Chính Quang đang hôn mê bất tỉnh, rất có dáng vẻ không đánh chết hắn tuyệt đối không buông tay.
 
"Ngươi câm miệng cho ta!" Toàn Đức Minh thật sự đau đầu, tiểu tử này mặc kệ đi tới đâu, ra vẻ đều phải làm ra một ít chuyện kinh tâm động phách, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được hắn.
 
Thấy Toàn Đức Minh phát hỏa, Dược Thiên Sầu và năm tên đệ tử Nguyên Anh kỳ ngượng ngùng quay trở lại phía sau hắn. Toàn Đức Minh nhìn Lục Vạn Thiên chắp tay nói: "Lục trưởng lão, là Phù Tiên Đảo quản giáo bất nghiêm, mong rằng xem tại mặt mũi của ta, việc này bỏ qua, không nên để trong lòng."
 
Lục Vạn Thiên sắc mặt âm tình bất định hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Thật sự cũng không có gì, chuyện tuy rằng do môn hạ đệ tử của đối phương khơi mào mà ra, nhưng đệ tử mình lại động thủ trước. Bất quá nói một ngàn nói một vạn, thực lực phe mình lại không bằng đối phương, bằng không há có thể chịu từ bỏ ý đồ, tu chân giới vốn là nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, lại thêm Toàn Đức Minh đã tự mình chịu nhận lỗi, mặt mũi không thể không cấp.
 
Yến Truy Tinh đứng ngay cửa Bách Hoa Cư thấy sự tình đã dẹp loạn, vung tay lên liền có mấy người bước vào đưa Lưu Chính Quang đang hôn mê bất tỉnh đi chữa thương, Thanh Quang Tông đồng thời phái hai gã đệ tử đi theo. Nếu có người hỏi vì sao lúc sự tình vừa phát sinh Bách Hoa Cung lại không ra mặt giải hòa? Đây thực sự đã oan uổng cho bọn họ, chỉ cần không chọc tới họ, Bách Hoa Cung chưa bao giờ chen chân vào trong sự tranh chấp của các môn phái, đây là căn bản cho Bách Hoa Cung đặt chân tại tu chân giới.
 
Việc này vừa nháo, rốt cục Dược Thiên Sầu liền nổi danh trong tu chân giới. Đệ tử Phù Tiên Đảo Dược Thiên Sầu đánh cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông, lời đồn đãi này từ hôm nay trở đi đã truyền bá khắp toàn bộ tu chân giới.
 
Chuyện vừa xảy ra, Yến Truy Tinh phảng phất như chưa từng nhìn thấy qua, cười dài hướng mọi người chắp tay nói: "Bách Hoa Cung ở ngay hậu viện Bách Hoa Cư đã chuẩn bị tiệc đón gió cho quý khách đường xa mà đến, thỉnh!"
 
Các phái tạ ơn, dưới sự tiếp dẫn của đệ tử Bách Hoa Cung, đi tới hậu viện sắc màu rực rỡ của Bách Hoa Cư. Ở đây đã sớm dọn ra tiệc rượu, rượu ngon cùng hoa thơm, xác thực không hổ với đại danh Bách Hoa Cung. Chủ sự trưởng lão của mười đại môn phái được an bài chung một bàn, chín người đều mỉm cười, duy chỉ có sắc mặt Lục Vạn Thiên không tốt, thay vào là ai đụng phải chuyện như vậy, tâm tình đều không thể vui vẻ nổi.
 
Đệ tử các phái đều tìm vị trí ngồi xuống, Dược Thiên Sầu cùng chín tên đệ tử Kết Đan kỳ đồng môn vừa vặn tạo thành một bàn. Yến Truy Tinh vừa bắt chuyện khách nhân vừa liếc mắt nhìn hắn, nao nao, như có đăm chiêu lại tiếp tục quay đầu bắt chuyện với khách. Một chi tiết nhỏ khiến cho hắn chú ý, khi mười người Dược Thiên Sầu ngồi chung một bàn, chín người khác tựa hồ đều đợi Dược Thiên Sầu ngồi xuống xong mới ngồi, nếu không tỉ mỉ thật không dễ dàng nhìn ra.
 
Cung chủ Bách Hoa Cung tuy rằng không đích thân đến, nhưng lễ tiết cũng không nửa điểm chậm trễ, hai huynh muội đều đi từng bàn kính rượu. Khi tới bàn của Dược Thiên Sầu, hắn rất nhanh liếc mắt Yến Tử Hà, thấy nàng lộ ra hình dạng thản nhiên, hắn cũng đơn giản làm như không có việc gì. Chuyện Yến Tử Hà đến Phù Tiên Đảo tu luyện, kỳ thực toàn bộ Phù Tiên Đảo tổng cộng cũng không có bao nhiêu người biết, ngoại trừ Dược Thiên Sầu, dù là Toàn Đức Minh cũng không biết, những người khác lại càng không nhận thức.
 
Buổi tiệc chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi, từng chén mời mọc, bầu không khí không tệ. Tuy rằng không ít người đã tới Tích Cốc kỳ, có thể không cần ăn gì, nhờ vào thiên địa linh khí đủ duy trì sinh cơ, nhưng nếu là người đều không thể tránh được sự tuần hoàn từ xa xưa, miệng cùng thức ăn thật sự khó thể tách rời, dù sao mọi người cũng chưa phải là thần tiên.
 
Sau tiệc, sau khi ăn uống no nê mọi người lại đến một địa phương hẻo lánh trong Bách Hoa Cốc, nơi đó có một tòa nhà lớn chiếm diện tích thật không nhỏ đang đứng sừng sững. Trên cửa chính treo một tấm bảng ngọc điêu khắc "tu chân liên minh" bốn chữ lớn. Bên trong hiển nhiên từng tu sửa qua, phân ra không ít tiểu viện.
 
Các phái phân xong nơi ở, đều do chủ sự trưởng lão hội tụ lại cùng nhau đi tới Bách Hoa Cung bái kiến Bách Hoa cung chủ, đáp tạ người ta đã chiêu đãi. Thay đổi người khác cũng không cần làm như vậy, mười đại môn phái chịu ăn tiệc của ngươi cũng đã rất nể tình, nhưng Bách Hoa Cung lại có bối cảnh gì? Trong lòng mọi người biết rõ ràng, đây chính là địa phương cả chính ma hai đạo đều phải nể tình. Huống chi sau này mọi người sẽ lăn lộn trên địa bàn của người ta, không bái kiến chủ nhân sao được?
 
Bất quá chuyện này cũng không liên quan tới những đệ tử như Dược Thiên Sầu, cũng không phải muốn đi cướp địa bàn của người ta, nhiều người đến chỗ đó làm gì? Bọn họ còn chưa có tư cách gặp mặt Bách Hoa cung chủ.
 
Trong đám đệ tử Phù Tiên Đảo, sau khi Toàn Đức Minh rời đi do một gã đệ tử Nguyên Anh kỳ tên Thôi Tứ Bình trông giữ mọi người. Dược Thiên Sầu lung lay hai vòng trong vườn cảm thấy thật mất hứng, tìm Thôi Tứ Bình xin phép muốn đi Bách Hoa Cốc một chút, nhưng Thôi Tứ Bình chỉ một ngụm "không được". Đệ tử Kết Đan kỳ sợ hắn, nhưng Thôi Tứ Bình có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thèm để ý tới hắn. Dược Thiên Sầu đụng phải vách tường cũng không làm được gì, không thể làm gì khác hơn là bồi mọi người ở trong vườn mắt to trừng mắt nhỏ đếm tóc mà chơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Đợi gần nửa ngày, rốt cục Toàn Đức Minh trở về, Dược Thiên Sầu vui vẻ, rốt cục có thể xin nghỉ đi ra ngoài chơi một chút, ai biết hắn lại ném một đống lớn ngọc bài đi ra, yêu cầu mỗi người truyền một lũ chân nguyên vào bên trong. Dược Thiên Sầu nhất thời trợn tròn mắt, mấy trăm khối ngọc điệp, mỗi khối đều phải đưa vào chân nguyên, cộng lại cũng không ít nha! Phải biết rằng tu vi tới tình trạng này, linh khí luyện hóa thành một lũ chân nguyên có thể thành thạo nắm trong tay thật không dễ dàng!
 
Sắc mặt mọi người đổi đổi, tốn hao nhiều nguyên khí như vậy phải hấp thu bao nhiêu linh khí mới khôi phục được! Tu vi càng cao, khôi phục lại cần càng nhiều linh khí. Đây không phải do tranh đấu tiêu hao, ăn vài viên Hồi Khí Đan cùng lắm hao chút thời gian là có thể khôi phục, mà đây là triệt để rút ra từ trong đan điền. Đây giống như cây mạ đã bị khô kiệt, dù ngươi có đem nước tưới đầy bao nhiêu cũng là vô dụng.
 
Dược Thiên Sầu còn đỡ, hắn đủ linh thạch chống đỡ, nhưng cũng cần phải luyện hóa đến nông nỗi thành thạo nắm trong tay thật sự rất trắc trở, bằng không nhiều cực phẩm linh thạch như vậy đã sớm bị hắn xem như một trận gió thổi tu vu bay lên tới Độ Kiếp hậu kỳ, còn cần hoảng hoảng ở Kết Đan kỳ hay sao?
 
Một đám người làm thành một vòng, do Toàn Đức Minh bắt đầu, từng khối truyền xuống đưa chân nguyên vào, dạo qua một vòng, lại quay về trong tay hắn. Lúc này sắc trời đã tối, hắn cầm bài tử đi ra, lại dặn mọi người không được ra ngoài.
 
Kỳ thực không cần dặn dò, tinh thần mọi người cũng đã không còn nữa. Đông mấy người, tây mấy tên, đều khoanh chân ngồi trong vườn lấy ra Nguyên Khí Đan chuẩn bị bổ sung linh khí. Bỗng nhiên mọi người thấy trong vườn hơi sáng ngời, nhìn về hướng ánh sáng. Chỉ thấy trong tay Dược Thiên Sầu bao phủ một tầng hào quang nhàn nhạt mù sương, trong bàn tay đang ôm một vốc Nguyên Khí Đan, ít ra phải hơn mười viên. Chỉ xem từ phẩm cấp, rõ ràng còn tốt hơn Nguyên Khí Đan của mọi người, mọi người âm thầm thở dài, không hổ là đệ tử thân truyền của chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các, dù dùng đan dược cũng tốt hơn đệ tử bình thường rất nhiều, trách không được tu vi đề thăng nhanh như vậy.
 
Mọi người còn đang ước ao, bỗng thấy hắn nhìn chằm chằm linh đan trong lòng bàn tay than thở lẩm bẩm: "Mẹ nó! Ghét nhất là ăn thứ này, mấy năm nay cũng không biết đã ăn bao nhiêu, ai!" Nói xong sầu mi khổ mặt bỏ vào miệng, sau đó lại vốc ra một nắm bỏ luôn vào.
 
Hắn đã có thời gian dài không ăn thứ này, thứ cứng rắn ăn vào bụng xác thực không dễ chịu, cực phẩm linh thạch mới là thứ hắn thích, linh khí dư thừa không nói, còn rất phương tiện, nhưng không thể lấy ra dùng ngay trước mặt mọi người a! Đây còn không làm người hoảng sợ, những đệ tử nhìn lại đan dược trong tay mình, trên mặt co quắp liên tục, đều có loại cảm giác muốn ném xuống.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.