Vị quan quân vừa rống xong, liền nghe bên trong hoa hoa rầm rập, trong doanh trại tuôn ra rất nhiều quỷ tốt, từ ngay cửa quân doanh, một tay cầm đuốc, một tay chống thương đứng thành hai hàng, tạo ra con đường trống tiến thẳng đến đài gỗ trung ương, chỉnh tề không gì sánh được. Quân doanh mấy vạn nhân mã, trong nháy mắt yên lặng tới mức một cây chậm nếu rơi trên mặt đất cũng có thể nghe, cảnh tượng quân kỷ thật nghiêm minh.
"Đinh đinh đinh…đương đương đương…" Phía đài gỗ truyền đến tiếng đàn tỳ bà, ở trong bao hàm khí túc sát tiêu điều, nhưng rất rõ ràng ý tứ, rất có điểm hàm xúc như thập diện mai phục.
Nguyên bản sắc mặt Dược Thiên Sầu còn đang cười hì hì chợt trầm xuống, hai mắt hơi nheo lại, cùng lão tử bãi quân uy sao? Kiếp trước hắn cũng từng đi lính, kiến thức qua loại tràng cảnh này, làm kẻ nhát gan có thể sợ đến mức run rẩy đứng tại chỗ, dù bước đi cũng không lưu loát, đây là quân uy.
Một cỗ khí thế như có như không từ trên người Dược Thiên Sầu bắn ra, cả người tạo cảm giác như hắn đã biến đổi thành một người khác. Quan quân đứng ngay trước mặt hắn nhịn không được phải nhìn hắn thêm vài lần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đệ tử các phái đứng bên ngoài cửa quân doanh đã có không ít người hô hấp trầm trọng lên, có thể nghe được rất rõ ràng. Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt nhìn quan quân, phảng phất như nhìn một con kiến hôi, làm thân thể người sau hơi cứng đờ. Hắn chậm rãi xoay người lại nhìn mọi người, giọng nói hờ hững: "Đồ vô dụng, một đám người sống còn có thể bị một đám quỷ dọa hay sao, với lòng can đảm đó, sau này làm sao còn theo ta hỗn?" Nói xong nhìn cũng không nhìn, xoay người.
Đặt ở bình thường, nếu hắn dám nói ra lời như vậy, tuyệt đối có không ít người tìm hắn liều mạng, trong đó có rất nhiều người có tu vi còn cao hơn hắn, lúc này lại không có một người dám đi ra. Thần tình Cổ Thanh Vân nhìn hắn nhận không ra là vị đạo gì, một tia xấu hổ hiện lên trên mặt thoáng mắt liền biến mất.
Gân xanh trên cổ quan quân hơi bạo khởi, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, hít sâu một hơi liền bình tĩnh trở lại, chỉ nghiêm túc quan sát Dược Thiên Sầu, xem qua liền kinh hãi, bằng tu vi Quỷ Vương sơ kỳ của hắn cũng tương đương Độ Kiếp sơ kỳ của loài người, không ngờ nhìn không thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, nhưng gương mặt người này lại còn trẻ tuổi như vậy, thực sự nhìn người không thể xem tướng mạo. Lúc này hắn liền thận trọng lên, đưa tay dẫn đường nói: "Thỉnh!" Thái độ cách biệt một trời so trước đó.
Mẹ nó! Mặt mũi do chính mình tranh tới. Dược Thiên Sầu chắp hai tay sau lưng, đôi mắt nghiêng qua nhìn hắn lạnh lùng, lập tức nhìn thẳng phía trước, thần tình đạm mạc "ân" một tiếng, bước đi trước, quỷ tốt cầm thương đứng hai bên căn bản không vào được pháp nhãn của hắn. Đệ tử các phái cũng cách hắn vài thước, nhắm mắt theo đuôi.
Trận quân uy kéo dài mấy trăm thước, đối với chút người mà nói có vẻ như nghi trượng hoan nghênh, đối với những người này mà nói áp bách càng lúc càng lớn, lúc này Dược Thiên Sầu làm người dẫn đầu, đè nặng bước chân chậm rãi đi tới, thần tình không có chút nào biến hóa. Nhưng bước chân của đệ tử các phái sau lưng hắn cũng càng ngày càng loạn.
Cách đài gỗ trung ương chừng năm mươi thước, Dược Thiên Sầu phát hiện hai bên quỷ tốt đã biến thành quan quân mặc khôi giáp, quét hai mắt nhìn nữa, ánh mắt rơi vào đài gỗ trước mặt, dừng lại trên người một vị đại hán đang ngồi thẳng như rồng nằm hổ phục.
Càng đi về phía trước, càng thấy được rõ ràng. Vóc người khôi ngô, mái tóc buộc cao, hai đạo mày kiếm xéo tận thái dương, mắt lớn mà hữu thần, mắt sáng như đuốc, mũi như rồng, râu ngắn, áo choàng màu đỏ tươi khoác qua vai, trước mặt là một bàn dài, đặt bên là một mũ giáp điêu thú, lại có mâm trái cây đặt bên trên. Đại hán nhấc lên một chén rượu màu tím trong suốt, ngẩng đầu đổ gọn vào cổ họng. Bên cạnh có thị nữ bẻ xuống một trái nho, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng hắn.
Đại hán nhấm nuốt trái nho, liếc mắt nhìn đám người Dược Thiên Sầu đi tới, ánh mắt hơi nghiêng nhìn vào trên người một nữ tử tuyệt sắc đang ôm tỳ bà đạn tấu bên cạnh. Từng cử động đều hiển lộ phong phạm đại tướng binh gia, nếu như không biết hắn là Quỷ Vương, ai có thể nhìn ra hắn là ai?
Dược Thiên Sầu dẫn mọi người đi tới trước đài dừng lại, liếc mắt nhìn nữ tử chơi đàn tỳ bà, thầm khen một tiếng, thiết huyết nhu tình, hảo cho khí phái của một đại tướng quân!
Một loại tình cảm thưởng thức của nam nhân đối với nam nhân hiện lên trên mặt Dược Thiên Sầu không thể nghi ngờ, hướng trên đài quét mắt, hắn khẽ mỉm cười nói: "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu? Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi? Đại tướng quân ở trong quân doanh uống rượu mua vui thực sự là hảo nhã hứng. Tu sĩ Dược Thiên Sầu cửu văn đại danh tướng quân, đặc biệt đến ra mắt đại tướng quân." Nói xong chắp tay, rốt cục xem như hành lễ.
Bỗng nhiên bên cạnh có một vị tướng lĩnh bước ra một bước, chỉ tay quát: "Lớn mật! Cuồng sinh ở đâu, thấy đại tướng quân lại không quỳ."
Giọng của người này cũng lớn, không hề dùng thêm tu vi đã rống to khiến toàn trường đều có thể nghe được. Làm đệ tử các phái có người nhát gan sợ đến hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Dược Thiên Sầu không hề phản ứng liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cười nhạt, ra vẻ những tướng lĩnh có gương mặt như Trương Phi đều có tính tình nóng nảy. Không thèm chấp nhặt cùng hắn, chỉ đưa ánh mắt nhìn lên Quỷ Tướng Quân trên đài.
Vị tướng lĩnh tức giận đến oa oa kêu to, định đi lên động thủ. Quỷ Vương trên đài nhìn cũng không nhìn trầm giọng quát: "Lui ra." Lại nhìn nữ nhân chơi tỳ bà bên cạnh phất phất tay, tiếng tỳ bà ngừng bặt.
Tướng lĩnh nhìn lên đài ngẩn người, nhưng vẫn lui trở lại.
Thanh âm ma sát của sắt thép vang lên, Quỷ Tướng Quân từ chỗ ngồi đứng dậy, hai chậu lửa hai bên chiếu lên áo giáp trên người hắn sáng quắc, càng làm khí thế hắn thật phi phàm. Đầu tiên hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Dược Thiên Sầu, thấy đối phương không chút e ngại nhìn mình mỉm cười, hắn cũng cười, sau đó thưởng thức chén rượu màu tím trong suốt trong tay, tiếng nói hồn hậu chậm rãi: "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi…"
Hắn ngâm đi ngâm lại câu thơ cuối cùng, một lúc thật lâu, không biết đang nhớ tới việc gì. Tướng lĩnh hai bên cũng có người theo ngâm khẽ: "Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi…" Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng sự hiu quạnh trong giọng nói thật không khó đẽo gọt.
Cổ Thanh Vân đứng ngay phía sau, mở to hai mắt quan sát Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, phảng phất như không nhận ra hắn, trong lòng hiện lên sự kinh sợ, đây chính là tiểu vô lại giả danh lừa bịp ta đã gặp ở Tu Chân Các sao? Chỉ bằng hắn không ngờ có thể ứng với tình cảnh ngẫu hứng làm ra bài thơ hay như vậy? Nếu như nói lúc mới bắt đầu hắn chỉ giả trang trấn định, cũng không thể đem phần trấn định giả vờ đó ở ngay trước mặt Quỷ Tướng Quân uy danh hiển hách tại Yêu Quỷ Vực ngẫu hứng làm ra được bài thơ hay đến như thế đi?
Trong hàng đệ tử các môn phái cũng không hiếm người biết thưởng thức, nhất là những nữ đệ tử của Vọng Nguyệt Tông, nữ nhân vốn thích như lời hoa mỹ, thi từ cũng như vậy, nhất là thi từ có ý cảnh sâu xa. Những nữ nhân nghểnh đầu, muốn nhìn xuyên qua đoàn người, muốn thêm một lần nhận thức lại Dược Thiên Sầu, đáng tiếc người nào đó chỉ lưu lại cho các nàng bóng lưng lù lù bất động. Trong lúc nhất thời sự sợ hãi trong lòng mọi người đã giảm tới mức thấp nhất.
Đột nhiên Quỷ Tướng Quân phục hồi lại tinh thần, giơ chén rượu trong tay nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Vị tiểu tiên sinh này quả nhiên tài cao, ngẫu hứng sáng tác lại trở thành tuyệt tác, là một tài tử khó có được, vậy phiền phức tiểu tiên sinh bình luận thử khúc tỳ bà mà thị nữ của bổn tướng quân vừa đàn xem! Khúc nhạc này là chính bổn tướng quân tự mình sáng tác, tiểu tướng quân xem thử có thể xem là tuyệt hưởng hay không."
Mẹ nó! Lão tử là tài tử cái thí, hiểu tỳ bà khúc quỷ gì, nhưng từ khúc này nghe qua thật giống bài Thập Diện Mai Phục của kiếp trước, quản hắn là gì, bình luận thì bình luận! Nói như thế nào cũng từng theo cao thủ đánh đàn như tỷ tỷ học qua. Dược Thiên Sầu bày ra hình dạng như suy tư, gật đầu thẳng thắn nói: "Khúc nhạc có thể được xem là tuyệt hưởng, nhưng đối với đại tướng quân mà nói vô cùng bất tường."
Trong chốc lát, tướng lĩnh hai bên, đệ tử các phái đứng phía sau, ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Quỷ Tướng Quân "nga" một tiếng, cũng không tiếp tục nhìn hắn, xoay người trầm giọng nói: "Làm sao bất tường, còn thỉnh tiểu tiên sinh nói đến nghe một chút." Trong giọng nói lộ ra hàn ý nhè nhẹ.
Lương Châu Từ
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
Túy ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ?
Vương Hàn
Dịch nghĩa bài thơ : Rượu ngon đựng trong chén dạ quang. Toan uống thì tiếng tì bà đã dục lên ngựa. (Tôi) say nằm trên bãi chiến trường (thì) xin bạn chớ cười, vì thử hỏi từ xưa đến nay đi chinh chiến có được mấy ai trở về ?
Chú thích :
Vương Hàn tự là Tử-Vũ, người đất Tấn Dương, Tinh-Châu (tức tỉnh Sơn-Tây) được văn học sử trung hoa xếp vào thời Thịnh Đường (713-766).
Vương Hàn thi đậu tiến sĩ đời Duệ Tông 710, (con Duệ Tông là Huyền Tông tức Đường Minh Hoàng đã có một mảnh tình vắt vai rất diễm lệ với Dương Quí Phi, được Bạch Cư Dị biến thành bất tử trong "Trường Hận Ca") làm tới chức Giá bộ viên ngoại lang, rồi bị biếm làm trưởng sử tại Nhữ châu, rồi chuyển làm biệt giá tại Tiên Châu, cuối cùng làm tư mã tại Dao châu.
Lương Châu : tên đất nay thuộc tỉnh Cam Túc , giữa Lan Châu và Vũ Uy, trước đây là nơi hàng bao thế kỷ người Hồ và người Hán đánh nhau .
Lương Châu Từ : là một điệu hát cổ của người Hoa nói về chuyện trận mạc biên ải . Ngoài Lương Châu Từ, những điệu hát cổ khác như : Thượng chi hồi , Chiến thành nam , Tương tiến tửu , Quân mã hoàng , Viễn như kỳ , Hoàng tước hành , Lạc mai hoa v.v...được các nhà thơ những thời trước lấy làm đầu đề để sáng tác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]